Tia lửa sáng rực rạch ngang trời mây, sấm rền vang vọng tựa tiếng thét gào của thần linh trước ngàn vạn sinh mạng. Cơn lốc đỏ chẳng màng đến núi thây, nó cuốn phăng đi mọi thứ, thiêu đốt cả những cánh rừng phủ tuyết trắng, nung chảy cả những dòng sông băng.
Giữa tâm bão lửa, bầu trời quang đãng trên cao càng khiến khung cảnh tang tóc bên dưới thêm phần đau thương. Trăm nghìn xác thịt vụn nát vương vãi trên đất, lềnh bềnh trên mặt nước. Đất nhão nhoét một màu đỏ thẫm, mùi tanh nồng xộc thẳng lên sống mũi đã điếc của một kẻ giơ cao thanh kiếm thách thức cả Chúa trời. Thanh kiếm trên tay hắn nhuộm màu máu, pha lẫn ánh bạc. Bộ dạng thì thê thảm rách rưới như con quỷ đói. Còn đang đứng trước mặt hắn lại là một người cao quý, một tồn tại mà người đời vẫn luôn miệng tụng ca là sứ giả của bậc thánh thần.
Với đôi cánh lông vũ vẫy nhẹ trên không trung, mái tóc dài thướt tha toả một vầng hào quang vàng kim sáng rực, Ngài đã hạ phàm.
Liệu Ngài đến đây có chăng là để đem đến sự cứu rỗi trước cảnh tượng bi ai? Không! Thứ ngài muốn, đáng buồn và đáng trách thay, lại là sinh mạng của những con chiên ngoan đạo. Chỉ cần một cái phẩy tay, chúng liền lơ lửng, nhờ thế mà hiếm hoi được một lần ngang hàng với vị Thánh sống, trước khi nổ tung khi vẫn còn dang dở lời cầu nguyện, để lại một trận mưa máu nhuộm lên mái tóc trắng của kẻ thách đấu…
Sau đó, trên chiến trường bỗng phát ra một tiếng cười điên dại vang vọng đến tận Thiên Đàng.
.
.
.
“… Vậy là còn một tháng nữa.”
Tôi lẩm nhẩm trong miệng, tính số ngày còn lại trước khi sẽ phải sống chung với cảnh thiếu nước khi đông đến, cái chuyện xảy ra đều đều mỗi năm một lần và kéo dài suốt mấy tháng liền.
Lau đi lớp sương mờ bám trên mặt gương, tôi chỉ biết thở dài khi nhìn vào đôi mắt hiện rõ quầng thâm trên đó. Tôi đứng yên, để mặc những dòng nước lạnh chảy trượt xuống cơ thể, cuốn theo cả chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại. Nước đã cạn dần, chỉ còn những giọt rơi lách tách từ vòi sen, giống như tiếng đếm ngược nào đó không ngừng vang lên trong tâm trí tôi.
Khi nước ngừng chảy, tôi vươn tay tắt vòi sen, để không gian chìm vào sự tĩnh lặng quen thuộc. Lấy chiếc khăn bông từ giá treo, tôi lau khô tóc, cố làm ấm đôi vai đang run nhẹ vì lạnh. Gương trong phòng tắm vẫn phủ đầy hơi nước, hình bóng của tôi chỉ lờ mờ hiện lên. Dù vậy, tôi cũng không muốn nhìn vào. Tôi biết mình trông như thế nào — một gương mặt nhợt nhạt chẳng khác gì một kẻ vừa thoát ra từ một cơn mộng mị kinh hoàng.
Mặc xong bộ đồ đã được tôi chuẩn bị sẵn ở ngoài cửa phòng tắm, tôi nhanh chóng quay vào gian bếp mặc cho hai tay vẫn đỏ run. Trong gian bếp nhỏ, tôi bật bếp gas, đặt chiếc ấm nước lên trên. Tiếng lửa cháy tí tách cùng mùi thơm thoang thoảng từ hộp trà khô trên kệ làm căn phòng bớt phần lạnh lẽo. Tôi lấy hai lát bánh mì khô khốc, phết bừa bãi bơ lên chúng rồi đứng đợi nước sôi, trong khi ánh mắt vô thức hướng về phía cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời vẫn phủ một màu xám xịt. Gió thổi nhè nhẹ, cuốn theo vài chiếc lá khô lăn lóc trên con đường nhỏ phía trước. Những ngôi nhà xung quanh cũng lặng im, không một bóng người qua lại. Lại là một ngày bình thường như bao ngày.
Rót cho mình cốc trà nóng, tôi gắng gượng nuốt cho trôi hết hai lát bánh nhạt thếch, hớp vội vài ngụm trà cho ấm bụng là xong bữa sáng. Với tình hình của tôi hiện tại, nếu tháng tới không tích trữ đủ đồ ăn, có lẽ tôi sẽ phải chịu chết trước cái khắc nghiệt của mùa đông xứ Iceland này. Thành thử ra tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có lẽ cũng nên cân nhắc bỏ bữa sáng từ bây giờ.
Xoạch.
Tôi vặn tay nắm cửa, rùng mình trước làn gió cuối thu trước khi lia đôi mắt nhìn quanh con phố phủ đầy lá vàng. Nhờ ơn cơn mưa đêm qua, mặt đất đã biến thành một đống bùn lầy và bốc lên mùi mục rữa từ những đống lá vàng.
“Vẫn chưa muộn lắm.” Tôi tự nhủ, mắt dõi theo kim giờ dần nhích về con số bảy trên mặt đồng hồ.
[07:15 AM]
Mũi giày tôi hướng về phía công viên thị trấn, thoăn thoắt mà cũng cẩn thận tránh né những chỗ lầy lội. Tôi chẳng muốn bị bùn bắn lên quần áo chút nào, để mà giặt có lẽ sẽ mất mấy ngày liền chúng mới khô nổi.
Mặt trời đã nhô lên hẳn qua những mái nhà, nhưng bầu không khí vẫn lạnh buốt và thị trấn nơi tôi sống vẫn đắp một lớp sương mờ mịt. Tôi kéo cao cổ áo, khẽ hít một hơi thật sâu rồi thở ra, để luồng hơi trắng hoà tan vào không gian giá lạnh.
Con đường dẫn tới công viên thị trấn vốn chẳng xa, nhưng trong không khí đìu hiu này, nó lại như kéo dài hơn bình thường. Những bước chân của tôi in rõ trên mặt đất bùn, nhưng cũng nhanh chóng bị những vũng nước nhỏ làm nhòa đi. Xa xa, tiếng quạ kêu khàn đặc vang vọng trong không gian, càng làm cho khung cảnh thêm phần u uất. Nhưng sẽ chẳng được bao lâu đâu, trước khi chúng bị người dân bắt và giết đem làm thịt khô.
Công viên nhỏ xuất hiện trong tầm mắt, không một bóng người. Những chiếc ghế gỗ xếp dọc lối đi đều đã sờn bạc theo thời gian, phủ một lớp nước mỏng do trận mưa đêm qua. Tôi chọn một chiếc ghế còn tương đối khô ráo, ngồi xuống, để mặc hơi lạnh từ mặt ghế thấm qua lớp quần áo dày.
Ánh mắt tôi dõi theo hàng cây phong rụng lá, những tán cây trơ trụi giơ những cành khẳng khiu lên đám mây lờ lững trôi. Hễ mỗi khi ngồi xuống, đầu óc tôi lại suy nghĩ về những vấn đề khiến tôi đau đầu — những ngày thiếu nước, những bữa ăn tằn tiện, và cả cái rét chực chờ. Cứ sống ở cái nơi hẻo lánh này mãi, không chừng tôi sẽ phát điên trước cả khi làm được điều gì đó… Hoặc tôi sẽ chết trước, có là cái nào thì cũng đều tệ như nhau.
Một tiếng động nhỏ bất chợt vang lên phía sau làm tôi khẽ giật mình. Tôi quay đầu lại, nhưng chẳng thấy ai ngoài một chú mèo gầy gò đang bước chậm rãi trên con đường lát đá, ánh mắt vàng rực của nó hướng thẳng về phía tôi. Chúng tôi nhìn nhau trong vài giây, rồi nó nhảy phắt lên ghế bên cạnh tôi, co ro nằm xuống như thể đây là chỗ của nó.
Rồi lại một tiếng động khác, lần nãy, nó nhẹ nhàng đến mức chỉ khi đã ngay sát bên tôi mới kịp nhận ra.
“Chào! Cậu đến lâu chưa?”
Giọng nói lảnh lót của một cô gái vang lên cùng cái chạm nhẹ vào vai tôi. Ngửa cổ lên, tôi mới thấy đôi mắt xám chòng chọc nhìn vào tôi cùng nụ cười hớn hở của lũ trẻ trong thân xác của một thiếu nữ.
“Tớ cũng mới đến thôi.”
“Vậy à…”
Cô ấy gật đầu, đi vòng ra thì thấy con mèo nhỏ đã chiếm mất chỗ ngồi ưa thích của cô tự bao giờ. Nhưng là con gái mà, cô chả xua đuổi nó làm gì, đúng hơn là còn thấy thích thú trước sự hiện diện của con mèo hoang đang co ro chịu rét.
“Emilia, làm vậy kẻo bẩn quần áo bây giờ.”
Thấy cô đặt con mèo nằm lên đùi, tôi mới nhắc cô ấy một tiếng.
“Không sao đâu mà, bẩn chút chút thì phủi đi là xong.”
Nụ cười tươi roi rói của cô khi quay sang con mèo thì tắt hẳn. Nó trừng trừng nhìn cô, xù hết cả bộ lông lên rồi khè cô một tiếng, sau đó nhanh chân nhảy xuống chạy đi mất.
Cô nàng khựng lại, tay còn lơ lửng giữa không trung, đôi mắt xám đượm chút thất vọng khi dõi theo cái bóng gầy gò của con mèo mất hút sau những bụi cây gần đó. Tôi không nói gì thêm, chỉ nhìn cô nhẹ nhàng phủi lớp lông mèo còn bám lại trên váy. Không có con mèo ở đây, tôi phải là người chịu cái điệu bộ phụng phịu của cô ấy.
“Tại sao chứ… Sao mà lũ mèo đều không bao giờ chịu cho tớ vuốt ve hết vậy…”
Cô rên rỉ, giả tiếng sụt sịt nức nở, môi thì bĩu lên tỏ rõ sự thất vọng. Mỗi lần thấy cảnh này, tôi lại cười thầm.
Cô ấy lúc nào cũng như vậy, nhí nhảnh và có phần trẻ con, một nét tính cách hoàn toàn trái ngược với cái tên mà cô mang. Nó không chỉ là Emilia, đầy đủ phải là Emilia Shirina. Một cái tên mà chỉ cần nghe qua, người ta đã hình dung ra bức tranh hoa lệ về cuộc sống của giới quý tộc, những dinh thự tráng lệ và những buổi tiệc xa hoa đầy ánh sáng huyền ảo với thân phận là một người có “họ” như cô. Nhưng thực tế, Emilia lại ngồi đây, trong một công viên nhỏ bé của thị trấn heo hút vùng núi cao này với đôi má đỏ ửng vì gió lạnh.
Điểm nổi bật duy nhất mà cũng lại là lớn nhất của cô nằm ở vẻ ngoài khác xa đám thường dân chúng tôi. Nước da trắng, tôi mắt xám và mái tóc bạch kim dài đến ngang hông, cùng với đó còn có bộ quần áo trắng muốt, khiến cô như đang toả sáng mọi lúc mọi nơi. Bởi vậy mà lúc mới đến, ai cũng đã tự hiểu: “À, con nhỏ này là quý tộc đây mà.”
Tôi biết cô ấy là quý tộc ở Anh Quốc, nhưng tôi lại chẳng hiểu nổi vì lý do gì mà cô phải lặn lội đến nơi chó ăn đá gà ăn sỏi của Iceland lạnh giá này. Cô đã xuất hiện trong thị trấn này vào một ngày đầu hạ cách đây ba tháng, trông lạc lõng như một bông hoa lạ giữa một cánh đồng khô cằn. Ban đầu ai nấy cũng dè dặt với cô, chỉ có tôi là bị vướng vào vụ phải dạy cô tiếng địa phương với cái cớ là bằng tuổi, cùng là 18, nên sẽ dễ làm quen hơn. Ngạc nhiên là sau một tháng thì cô đã thành thạo hẳn thứ tiếng này.
Đến giờ, gần như ai trong thị trấn cũng biết đến cô gái trẻ hay mỉm cười chào hỏi mọi người trên đường, dù đôi khi cô phát âm vẫn còn lơ lớ và lẫn lộn từ khiến người trong thị trấn được mấy phen bật cười.
“Cậu ăn sáng chưa?” Emilia nghiêng đầu hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang chút hứng khởi như thể đã chuẩn bị sẵn điều gì đó.
“Rồi.” Tôi đáp ngắn gọn, mắt dõi theo những chiếc lá phong khô khốc lăn lóc trên nền đất. “Chỉ là hai lát bánh mì với chút trà, không có gì đáng nói.”
“Lại thế à?” Cô nhíu mày, đôi mắt ánh lên chút trách móc. “Tớ đã bảo cậu rồi, ăn uống như thế không tốt chút nào, nhất là khi trời lạnh thế này.”
“Tớ biết.” Tôi nhún vai, có phần thờ ơ vì dù sao tôi cũng đã quen như vậy rồi.
Emilia lập tức chép miệng, ánh mắt đảo qua nơi khác như đã quá thất vọng, chẳng thèm nhìn vào tôi nữa. Đôi lúc tôi không thích nét kiêu kỳ này của cô ấy, nhưng mà biết sao được, người ngậm sẵn thìa vàng như cô sẽ khó mà hiểu được tình cảnh của đám dân đen sống lay lắt qua ngày như tôi.
Tôi chưa kịp đếm xong số lá phong vừa lìa cành phía xa, cô đã trút bỏ cái vẻ mặt hờn dỗi đó đi mà dúi vào tay tôi một thanh kẹo.
“Cấm có lén nhét lại vào túi tớ như đợt trước! Ngon lắm, cậu ăn thử đi.” Emilia nói, giọng có chút hãnh diện khó hiểu.
Nhìn lại vào lớp giấy gói như in hai chữ “cẩu thả” vô hình trên nó, tôi mới ngờ ngợ. Có lẽ là do cô ấy tự làm.
“Cậu làm cơ à, chắc là ăn được không vậy?”
“Ừ thì… không phải món nào tớ làm cũng thành công.” Cô gãi gãi má, ánh mắt khẽ lảng đi. “Nhưng tớ đảm bảo món này ổn mà, cậu cứ thử đi!”
“… Tớ để dành khi khác.”
Hình như tôi làm cô ấy giận, bĩu môi ngay lập tức luôn mà.
“Thế hôm nay ta đi đâu?” Cất thanh kẹo vào trong túi áo, tôi quay sang hỏi Emilia.
Vào thứ Bảy hoặc Chủ Nhật, chúng tôi thường đi đây đi đó để thăm thú, thói quen này chỉ mới có từ tháng trước đổ lại, khi mà chúng tôi đủ thân để đi chơi cùng nhau. Cơ mà đến sớm như này… Emilia lại trốn đi rồi, lúc về kiểu gì cũng có chuyện.
“À… Đúng rồi! Này nhé này nhé, hôm qua tớ nghe được mấy cô trong thị trấn nói thời điểm này trong năm thác Hraunfossar đẹp lắm! Đi với tớ đi!”
“… Xa lắm, còn lạnh nữa.”
“Thôi nào, cậu là con trai cơ mà, chút khó khăn ấy có gì đâu! Đi đi mà…”
Cô mở to mắt nhìn tôi, cái ánh mắt long lanh như đứa trẻ ấy, lại còn thêm cái cách túm lấy tay tôi lay lay nữa… Rắc rối thật.
“Đang đi thì đừng có kêu chán rồi đòi quay về đấy.”
Rốt cuộc, tôi cũng đành phải dễ dãi mà chiều lòng cô nàng này, lần nào cũng thế.
“Chắc chắn!”
***
Mặt trời đã lên cao hơn, nhờ vậy mà cái thân thể đang run cầm cập của tôi đã ấm lên được đôi chút. Riêng cô nàng năng động, nếu không muốn nói là tăng động, kia đang tận hưởng chuyến đi bộ đường dài này.
Con thác đó cách thị trấn tôi ngót nghét 16 cây số, do đó mà để đến được thác Hraunfossar cũng mất kha khá thời gian. Được cái là trong lúc thảnh thơi đi bộ, ngắm cảnh núi rừng và đồng cỏ xanh mơn mởn trải dài đến chân núi cũng là một cái thú.
Mùa thu có lẽ là mùa đẹp nhất ở Iceland, không có mấy hoa nở, chỉ có màu vàng, cam và đỏ của lá cây nhuộm khắp những cánh rừng. Xen lẫn giữa đó là những ngọn thông xanh sẫm và mấy đồng hoa thạch nam mọc dại thêm màu thêm vẻ cho cảnh quan. Đó là còn chưa kể những đỉnh núi phủ tuyết trắng ẩn mình trong mây…
Nhưng tôi thì lại ghét mùa này chỉ sau mùa đông.
“Đi như vậy kẻo bẩn hết giày đấy.”
Chậm rãi rải bước sau lưng Emilia, cô nàng đang vừa đi vừa nhảy trên con đường mòn, miệng ngân nga giai điệu một bài hát, tôi nhắc nhở cô.
“Cậu cứ lo thừa, có gì về giặt cái là xong mà.”
Cô xoay người lại, không quên kéo cao cổ áo len che đi nụ cười của mình.
Trước cái sự vô lo vô nghĩ ấy, tôi chỉ biết thở dài một tiếng.
Sau đó, cô lại bước nhanh về phía trước, miệng líu lo đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
“Cậu biết không, ở Anh Quốc, mấy chỗ thế này thường có hàng rào bao quanh hết. Đã vậy tớ lại còn hay bị cấm ra ngoài. Nhưng ở đây thì… Tự do ghê đi được ấy!”
“Đúng là tự do, thoải mái thật, nhưng lát nữa mà ngã thì hết tự do ngay đấy.” Tôi đáp, ánh mắt liếc xuống đôi giày trắng tinh của cô, giờ đã lấm tấm bùn.
“Cậu thật là… A! Đến rồi kìa!”
Khi chúng tôi gần đến đỉnh đồi, Emilia đột ngột dừng lại. Cô chỉ tay về phía trước, đôi mắt xám lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của buổi sáng mùa đông.
“Oa… Đúng là đẹp thật.”
Phản ứng nhạt nhẽo hơn tôi nghĩ, cứ tưởng cô sẽ nhảy cẫng lên hò hét cơ… Hình tượng của Emilia trong đầu tôi có đôi chút bị phóng đại.
Thị trấn nhìn từ đây nhỏ bé đến lạ, nó nằm lọt thỏm giữa những rặng núi ngút ngàn, bao quanh là những khu rừng phủ màu cam. Nheo mắt nhìn thêm thì tôi có thể thấy nhà mình, đơn độc nằm ở ngoài rìa thị trấn, và chính giữa, bên cạnh toà nhà của thị trưởng là căn dinh thự xa hoa, nhà của cô nàng này… Một viên ngọc nằm giữa một bãi toàn sỏi đá.
“Thế nào, tớ nói không sai mà. Ở đây đẹp đến nỗi không cần máy ảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ lưu vào ký ức rồi.” Emilia nói, giọng đầy tự hào như thể cảnh này là do cô dựng nên.
Tôi gật đầu nhẹ, mắt vẫn dán vào cảnh tượng trước mặt.
Một dòng thác nước đổ xuống từ vách đá cao, trắng xóa như dải lụa bạc, nước bắn tung thành những hạt nhỏ li ti, lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt của buổi sáng mùa đông. Dưới chân thác là một hồ nước trong vắt, xanh biếc, phản chiếu cả bầu trời xám dịu phía trên và rặng núi mờ sương phía xa.
“Hay thật…” Emilia thốt lên, giọng như thì thầm. Cô bước đến gần mép đồi, nơi có thể nhìn rõ dòng thác đổ xuống. Tiếng nước ào ào vang vọng khắp không gian, hòa quyện với tiếng gió và tiếng chim ríu rít trong rừng.
“Cậu xem này, giống như trong mấy câu chuyện cổ tích ấy!” Cô quay sang tôi, đôi mắt xám rạng rỡ, gần như quên mất cái lạnh đang khiến má cô ửng hồng. “Nếu có một ngôi nhà nhỏ ở đây, tớ nghĩ mình có thể sống mãi mà không chán!”
Phía bên dưới, dòng thác chảy thành một con suối nhỏ len lỏi qua những tảng đá lớn phủ đầy rêu. Nơi dòng nước chảy êm hơn, một vài chú chim sẻ đậu xuống, nhún nhảy nhẹ nhàng như thể không muốn phá vỡ sự yên bình. Gió mang theo hơi nước mát lạnh phả vào mặt, khiến tôi rùng mình.
“Cậu sống được ở đây một mình kể cũng tài.” Tôi nói, giọng có chút châm chọc.
“Ý gì? Không tin tưởng vào tớ hả?” Cô tiếp lời ngay tức khắc.
Đáp lại nét mặt hằn học ấy, tôi nhún vai cười trừ.
“Mà ở cao như này… Lạnh thật, lại còn cô đơn nữa.” Emilia kéo cao cổ áo, hà chút hơi ấm vào lòng bàn tay.
“Ngắm một chút rồi về sớm thôi, không là bị cóng đấy.”
Emilia khịt mũi, huých một cái vào tay tôi. “Có cậu ở đây thì sợ gì. Cậu mà để tớ bị cóng thì cũng chỉ tại cậu thôi.”
“Đổ lỗi giỏi nhỉ.”
Gió thổi tung vài sợi tóc của cô, khiến nó bay phấp phới trong gió đông. Emilia đứng đó, khiến con thác trong mắt tôi cũng chỉ là bức phông nền cho cô ấy thêm toả sáng.
Emilia bước về phía một tảng đá lớn gần mép đồi, ngồi xuống, ánh mắt vẫn không rời khỏi dòng thác đang cuồn cuộn chảy. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn khung cảnh trước mặt. Nước thác không ngừng đổ, mang theo sự mạnh mẽ và vĩnh cửu, như thể nó đã ở đây từ ngàn đời và sẽ mãi mãi như thế. Một cảm giác yên bình tràn ngập, xoa dịu mọi suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
“Lần sau, tớ muốn mang một tách trà nóng lên đây uống. Chắc sẽ tuyệt lắm.” Emilia lên tiếng, giọng cô nhẹ nhàng nhưng mang theo chút mơ mộng.
“Cho tớ xin, không muốn đi lần nữa đâu.”
“Chậc chậc, tinh thần như vậy là không được. Có mấy khi ta được chiêm ngưỡng thiên nhiên hùng vĩ? Lúc còn cơ hội thì phải ngắm cho thoả thích chứ!... Á!”
Lên giọng chưa được bao lâu, Emilia giật mình thon thót, tay phải cô giật mạnh lên. Nhìn sang bên đó, tôi mới suýt phì cười.
“Ra, ra là con sóc thôi à…” Cô liền thở phào nhẹ nhõm, đứng bên cạnh cô chỉ là một con sóc nhỏ vô hại miệng nhét đầy hạt. “Độ này chúng nó phải tích trữ thức ăn nhỉ, chăm chỉ thật.”
Cô nhẹ nhàng đưa tay ra, xoa đầu con sóc nọ… Lạ thật, nó dường như không có chút sợ hãi gì con người. Con sóc tròn xoe mắt nhìn Emilia, cái đuôi xù lông đong đưa nhẹ nhàng, như thể cũng cảm nhận được sự thân thiện từ cô.
“Nhìn nó kìa, đáng yêu ghê.” Emilia thì thầm, nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt cô. “Cậu nghĩ nó có nhớ mặt tớ không, nếu lần sau tớ quay lại?”
“Chắc là không đâu. Với tụi nó, cậu chỉ như một sinh vật to lớn nó gặp được trong ngày hôm nay thôi.” Tôi đáp, nhưng ngay lập tức nhận lại ánh mắt lườm nguýt từ cô.
“Đúng là không lãng mạn gì hết. Tớ cứ tin là nó sẽ nhớ đấy!” Emilia khẳng định chắc nịch, rồi thu tay lại, để con sóc nhảy đi trên những tảng đá phủ rêu gần đó. Nó biến mất vào những bụi cây um tùm phía dưới, chỉ để lại tiếng lá xào xạc.
“Giờ thì đi tiếp thôi nào!”
Có một con đường đi quanh phía này con thác, chúng tôi vừa đi vừa đá bay đống lá phong rơi rụng. Emilia bước bên cạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh như thể đang mong tìm lại bóng dáng của con sóc nhỏ vừa rồi.
“Sống như sóc kể cũng dễ dàng ha.” Emilia đột nhiên hỏi, phá tan sự im lặng
“…” Tôi nhíu mày, không rõ cô đang định dẫn dắt câu chuyện theo hướng nào.
“Ý tớ là... cậu không thấy cuộc sống của nó đơn giản mà thú vị sao?” Emilia cười nhẹ, đưa tay chỉ về phía xa, nơi có những bụi cây rậm rạp và nhiều gốc bạch dương cao vót. “Nó chỉ lo tích trữ hạt, nhảy từ tán cây này qua tán cây khác, chẳng phải bận tâm gì nhiều. Ban nãy nhìn nó, tớ lại thấy… bình yên đến lạ. Chẳng bù cho chúng ta.”
Tôi im lặng một chút, cố tìm lời đáp lại. “Có lẽ… Nhưng cũng không thú vị lắm nếu mỗi ngày đều lặp lại y hệt hôm trước.”
Nói xong câu đó, tôi tự cười thầm, nhổ một bãi nước bọt vào cái cuộc sống trước kia của mình.
Emilia gật gù, ánh mắt cô trở nên xa xăm hơn. Đôi mắt xám ấy nhìn về phía chân trời xa vời.
“Sống đơn giản như vậy vui mà. Ta không phải lo nghĩ gì nhiều ngoài những chuyện xảy ra thường ngày. Đỡ biết bao.”
Tôi liếc nhìn cô. “Cứ nói là cậu lười, chỉ muốn như bọn sóc cũng được mà.”
Bị nói trúng tim đen, cô quay đầu qua hướng này, tay nhéo mạnh vào bắp tay tôi.
Tôi liền nhăn mặt, cố thoát khỏi cái nhéo của Emilia. Cô nàng đúng là chẳng biết nương tay chút nào.
“Đau đấy!”
“Cho đáng đời. Ai bảo dám nói tớ lười chứ!” Emilia chun mũi, vẻ mặt đắc ý như vừa giành được một chiến thắng to lớn.
“Thì chẳng phải cậu vừa bảo muốn sống như sóc còn gì?” Tôi xoa xoa cánh tay, nhìn cô bằng ánh mắt nửa đùa nửa thật.
“Thì sao chứ? Chỉ là tớ thấy cuộc sống của nó nhẹ nhàng hơn nhiều so với chúng ta thôi.” Emilia cười hì hì, rồi nhanh chóng nghiêm túc lại, ánh mắt hướng về dòng thác đang đổ xuống phía xa. “Cậu không thấy à? Nó không phải lo nghĩ quá nhiều về ngày mai, hay những thứ phức tạp. Nó chỉ cần tích trữ đủ hạt cho mùa đông, rồi cứ thế sống thôi.”
“Cậu nói cứ như bọn mình có thể bỏ hết mọi thứ sang một bên ấy. Sống đâu có dễ thế.” Tôi khẽ thở dài, mắt dõi theo con suối nhỏ uốn lượn bên dưới.
“Ừ, tớ biết mà.” Emilia đáp, giọng cô dịu hơn. “Nhưng tớ nghĩ đôi khi chúng ta cũng nên học cách nhìn mọi thứ nhẹ nhàng hơn một chút. Giống như con sóc đó, nó làm những gì cần làm, và chẳng bận tâm đến những thứ ngoài khả năng của nó.”
Hiếm khi tôi thấy cô ấy nói những chuyện như này. Tôi không biết một chút gì về cuộc sống của một tiểu thư quyền quý cả, dẫu vậy, nghe được mấy câu nói ấy khiến tôi tự ảo tưởng rằng cuộc đời của giới quý tộc không dễ dàng như người đời vẫn tưởng.
Tôi bỗng nhiên khẽ cười.
“Áp lực của chúng khác với ta.”
Emilia im lặng một lúc, rồi lại quay sang nhìn tôi.
“Tớ…” Cô loay hoay, nghịch ngón tay một hồi lâu rồi mới quyết định nói hết câu. “Tớ thấy đói rồi, mình về thôi.”
Theo sau đó là tiếng kêu ọt ọt phát ra từ dạ dày cô.
“Này! Cấm cậu cười!”
“Làm gì… đã cười đâu nào.”
Tôi muốn chối, nhưng giọng tôi vẫn cứ run run như đang bị tay bóp cổ không cho cười, thành ra lời tôi chẳng đáng tin cậy lấy một tẹo, và hai má Emilia đỏ lên như hai trái cà chua chín.
***
Chúng tôi kết thúc chuyến đi chơi khi trời đã xế chiều, nắng cuối ngày phản chiếu lên tà áo trắng của Emilia làm người cô ấy như đang phát ra ánh sáng của buổi hoàng hôn. Trái với cảnh tượng đẹp lung linh ấy, cô nàng lại đang nhồm nhoàm bánh mì trong miệng, tính đến giờ là cái thứ 8 rồi.
“Tiểu thư Emilia!”
Từ xa vọng lại, tiếng gọi giống với tiếng quát tháo của một người phụ nữ trưởng thành vang đến. Đây rồi, điều mà tôi đã dự đoán được từ trước.
“Cô lại trốn đi chơi nữa rồi, có biết chúng tôi tìm cô từ sáng tới giờ không hả?”
Cô ta mặc trang phục của người hầu, nhưng giọng điệu quyền lực ấy của cô làm tôi không biết ai mới là chủ, ai mới là tớ ở đây. Mà, phải như vậy mới quản được cái cô nàng lắm chiêu lắm trò này.
“Đau quá! Angie! Đừng có nhéo tai ta nữa!”
Đang nhai dở miếng bánh mì nhân bơ sữa, cô không thể phản kháng khi tai bị xách ngược lên như con mèo con phá phách bị bắt quả tang.
“Noelle! Cứu tớ!” Emilia gọi với sang tôi, ánh mắt khẩn thiết cầu xin.
Nhưng tớ chịu thôi, hết cách rồi.
“Xin lỗi, cô chủ chúng tôi làm phiền cậu rồi. Cảm ơn cậu đã trông chừng tiểu thư.”
Nói là trông chừng thì không phải… Đồng phạm nghe hợp lý hơn.
“Bây giờ thì tôi xin phép. Để cậu thấy cảnh tượng khó coi rồi.”
Tôi lắc đầu cho qua, mắt nhìn lên khuôn mặt nhìn tôi như nhìn kẻ phản bội của Emilia. Trước khi cô ấy bị kéo đi, tôi đưa tay lên vẫy nhẹ, cô ấy thấy thế cũng liền nuốt trôi miếng bánh, cố giơ cánh tay vẫy lại với tôi.
“Noelle! Khi nào lại đi chơi tiếp nhé!”
Cô lại hét lớn tên tôi, hẹn thêm một buổi đi chơi khác mặc cho biểu cảm bất lực của cô người hầu, cứ như xung quanh chẳng còn một ai khác ngoài hai chúng tôi cả. Đúng là hết cách thật mà, cái cô nàng rắc rối này…
.
.
.
“Bao nhiêu?”
Đặt thanh kẹo lên bàn của tiệm bánh, tôi mặt đối mặt với lão chủ quán. Tóc tai của lão bù xù và ăn mặc thì lôi thôi, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, chúng nhìn và đánh giá giá trị của thanh kẹo nọ một cách cẩn thận.
“Để ta xem… Ái chà, cậu hay kiếm được hàng ngon gớm. Cái này ta lấy giá 2000 Króna.”
“3000, không giảm.”
Ông lão khựng lại, đôi mắt nhíu lại một chút trước khi bật ra tiếng thở dài. “Thôi được rồi, kì kèo với cậu có mà đến tối mất.”
Lão chủ quán lủi hủi cúi xuống lấy xấp tiền ra từ trong hộc tủ trong khi miệng còn đang mải càm ràm, ông ta đếm đủ ba tờ tiền rồi đẩy chúng qua trước mặt tôi.
“Cảm ơn.”
Cầm số tiền trên tay, tôi cúi đầu chào lão già kia rồi ngoảnh mặt bước đi.
Chừng này có lẽ là đủ thêm mấy bữa nữa, đành chịu vậy…
Tôi bước vội trên con đường về nhà khi sương dần xuống đè nặng lên cả thị trấn. Nhưng chỉ mới đi được một đoạn rời khỏi tiệm bánh, tôi liếc mắt sang cánh rừng phía tây phủ trong màn đêm, chán ngán tặc lưỡi một cái.
“Đừng có gọi ta nữa.”
0 Bình luận