Thuần Ác
Rofong
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 05: Pháp sư

0 Bình luận - Độ dài: 4,485 từ - Cập nhật:

Thủ phủ Ruden, trung tâm của Đế Chế Ulsa, được biết đến như thánh địa của các pháp sư – những người sở hữu kiến thức sâu rộng và quyền năng vượt bậc. Nơi đây không chỉ là chốn đào tạo và trú ngụ của họ, mà còn là nơi vận hành những pháp thuật bảo vệ cả lục địa. Nhiệm vụ của các pháp sư không chỉ gói gọn trong các cuộc thám hiểm cùng hội mạo hiểm giả mà còn mở rộng ra việc duy trì các vòng phép khổng lồ, thứ bảo vệ mọi thành phố và khu dân cư khỏi các đợt tấn công của quái vật.

Rall Idomin, một pháp sư trẻ đầy triển vọng, hiện đang phụ trách giám sát mạng lưới phòng vệ từ tháp cao nhất của thủ phủ. Trước mặt anh là một tấm bản đồ ma thuật khổng lồ, lơ lửng giữa không trung, các ký hiệu và đường nối phát sáng thể hiện trạng thái của những vòng phép bảo vệ trên toàn lục địa.

Mọi thứ dường như hoạt động bình thường cho đến khi một vùng nhỏ trên bản đồ, thuộc một ngôi làng xa xôi, bỗng xuất hiện dấu hiệu bất thường. Ánh sáng biểu thị cho vòng bảo vệ của ngôi làng ấy mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.

Rall cau mày, vươn tay ra, kích hoạt pháp thuật phân tích. Dòng chảy năng lượng ma thuật chảy qua các ngón tay anh, và hình ảnh chi tiết hơn của khu vực bất thường hiện ra. Một cảm giác lo lắng thoáng qua trong tâm trí anh.

“Làng Restwood…” Anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc bén. "Vòng phép ở đó đã hoàn toàn sụp đổ. Không thể nào, chúng ta vừa bảo trì nó vài tuần trước mà."

Rall lập tức triệu hồi một luồng ánh sáng, gửi thông báo khẩn cấp đến cấp trên và các đồng nghiệp. Một ngôi làng mất đi vòng bảo vệ đồng nghĩa với việc cư dân ở đó đang đối mặt với nguy cơ bị quái vật tấn công.

“Cần phải kiểm tra ngay.” Anh nói, giọng điệu chắc nịch.

“Lại làng Restwood à?” Người đồng nghiệp tò mò về vẻ mặt lo lắng của Rall, nhìn lên bản đồ rồi nói.

“Lại?” Rell tò mò.

“Cựu pháp sư Roswand đang sống ở đó. Chắc ông ấy lại thử nghiệm gì ấy mà. Vài ngày nữa là có thư giải thích từ ông ấy thôi.” Người đồng nghiệp vỗ vai Rall rồi rời đi, xem ra không coi trọng lắm về tín hiệu bị mất.

"Hy vọng nơi đó không gặp vấn đề nghiêm trọng.” Rall thì thầm, trong lòng vẫ không khỏi cảm thấy bất an.

Trong khi đó, tại làng Restwood, ‘Elira’ nhanh chóng hòa mình vào nhịp sống thường ngày. Cô nhận mọi công việc mà Calthy giao từ bảng nhiệm vụ, từ việc săn bắn quái vật, bảo vệ dân làng, cho đến các công việc lặt vặt như thu thập thảo dược hay sửa chữa hàng rào. Sự siêng năng của cô nhanh chóng làm giảm bớt danh sách dài dằng dặc các nhiệm vụ mà trước đó đã gây áp lực không nhỏ lên ngôi làng.

Dân làng, vốn đã từng chìm trong nỗi đau mất mát sau sự hy sinh của các mạo hiểm giả, nay dần tìm được chút an ủi qua sự hiện diện của ‘Elira’. Cô không chỉ hoàn thành những công việc mà các đồng đội của mình từng đảm nhiệm, mà còn chủ động chăm sóc và giúp đỡ gia đình của họ. Những bậc phụ huynh, dù lòng vẫn trĩu nặng nỗi buồn, cũng cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ cô và dần nguôi ngoai.

Tuy nhiên, bên trong, ‘Elira’ - hay chính xác hơn là Dullahan – đang phải đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng. Mặc dù vẻ ngoài của ‘Elira’ luôn toát lên sự năng động, nhiệt tình, nhưng sự thật là hắn đang ngày càng phải vật lộn để che giấu thân phận thực sự của mình.

Cái đầu giả đang phân hủy dần từng ngày. Các lớp da nhân tạo bong tróc, để lộ những vết nứt nhỏ trên bề mặt. Mỗi khi nói chuyện với dân làng, hắn phải tránh để họ nhìn thấy quá kỹ. Mùi hương lạ từ quá trình phân hủy bắt đầu xuất hiện, khiến hắn buộc phải dùng đến các loại hương liệu để át đi. Tuy vậy, điều này cũng chỉ là giải pháp tạm thời, và Dullahan hiểu rằng không thể kéo dài mãi.

“Thưa ngài...” Con ngựa bị Nấm Ma Ngục chiếm hữu khẽ thì thầm, giọng nói nhẹ như hơi thở, vang lên giữa không gian yên tĩnh khi ‘Elira’ đang cho nó ăn. “Tôi không khỏi tò mò. Ngài thực sự đang có kế hoạch gì? Chúng ta đã sống cùng con người một khoảng thời gian, nhưng ngài chưa bao giờ tiết lộ mục đích thực sự của mình.”

Dullahan, trong hình dạng của ‘Elira,’ khựng lại một chút trước câu hỏi. Hắn không vội trả lời, thay vào đó đưa tay vuốt ve cổ con ngựa, ánh mắt lạnh lẽo thoáng một tia suy tư.

“Ta đang chờ đợi.” Dullahan đáp, giọng trầm thấp nhưng đầy uy quyền. “Trước khi bị giam cầm trong hầm ngục đó, ta đã nhận được mệnh lệnh phải đáp lại lời triệu gọi của Đế Chế ngay khi thoát ra.”

“Đế Chế sao?” Con ngựa hơi nghiêng đầu, như để tỏ vẻ thắc mắc.

“Phải. Đế Chế Courvan,” Dullahan trả lời, giọng nói mang một thoáng kiêu hãnh pha lẫn chút hoài niệm. Hắn nhờ về thời gian chinh chiến trên sa trường, nhớ những khoảnh khắc kề vai bên những người đòng đội.

Con ngựa im lặng một lúc, như đang cân nhắc cách diễn đạt. “Thưa ngài... Tôi không biết phải nói thế nào, nhưng Courvan đã bị hủy diệt từ cả ngàn năm trước.”

‘Elira’ khựng lại, tay vẫn cầm mớ cỏ khô đang định đưa vào máng thức ăn. Ánh mắt cô – hay đúng hơn là ánh mắt lạnh lẽo của Dullahan ẩn sau khuôn mặt giả – trầm ngâm một cách kỳ lạ.

“Ngươi vừa nói… Courvan đã bị hủy diệt?” Giọng hắn cất lên, trầm thấp và nặng nề, như thể chính hắn không muốn tin vào điều vừa nghe.

Con ngựa, cúi đầu khiêm nhường. “Đúng vậy, thưa ngài. Courvan đã bị hủy diệt cách đây rất lâu. Còn trước cả khi tôi được con người tạo ra.”

Dullahan im lặng. Những mệnh lệnh cuối cùng trước khi hắn bị phong ấn vẫn còn vang vọng trong ký ức. Phải trở về Courvan, bảo vệ Đế Chế, đáp lại lời triệu gọi. Nhưng giờ đây, lời triệu gọi ấy chẳng còn giá trị. Tất cả đã bị chôn vùi trong lớp bụi của thời gian.

Hắn siết chặt bàn tay, đến mức các khớp ngón tay phát ra âm thanh khe khẽ. “Một ngàn năm…” Một ngàn năm đã trôi qua trong sự giam cầm. Và giờ đây, ngay cả mục đích mà hắn từng bám víu cũng đã bị xóa sổ.

“Vậy… thế giới này đã thay đổi nhiều đến thế sao?” Hắn thì thầm, như đang nói với chính mình. “Nếu Courvan không còn, vậy thì quyền lực thực sự hiện giờ nằm trong tay ai?”

“Thưa ngài, hiện tại thế giới được chia thành nhiều đế chế khác nhau. Trong đó, Đế Chế Ulsa là một trong những quốc gia hùng mạnh nhất, nơi tập trung của các pháp sư và hệ thống phòng vệ ma thuật bao phủ toàn bộ lục địa.”

Dullahan gật gù, hắn chấp nhận sự thật rằng đế chế mà mình từng phục vụ đã biến mất. Trước Courvan, cũng đã có hàng tá quốc gia đã trỗi dậy rồi xụp đổ y như thế. Và có lẽ vì hắn đã không còn là con người, nên cảm xúc và sự gắn bó cũng dần phơi đi theo thời gian.

“Ngươi vừa nói, hệ thống phòng vệ ma thuật?” Dullahan cất tiếng, giọng trầm thấp pha lẫn chút tò mò.

“Đúng thế.” Con ngựa trả lời, đầu hơi cúi xuống như để bày tỏ sự kính cẩn. “Hệ thống đó được thiết kế để liên kết trực tiếp với trung tâm điều hành đặt tại Ruden, thủ phủ của các pháp sư. Bất kỳ biến động nào trong ma thuật phòng vệ trên toàn lục địa đều sẽ được giám sát từ đó.”

“Bao gồm cả việc màn chắn bị phá hủy sao?” Dullahan tiếp tục truy vấn, ánh mắt lạnh lẽo dường như đang soi thấu qua từng lời nói của con ngựa.

“Vâng.” Con ngựa đáp, giọng không chút do dự. “Khi một phần màn chắn bị hủy hoại hoặc chịu tác động mạnh, tín hiệu sẽ được gửi ngay lập tức về trung tâm điều hành. Điều đó đảm bảo rằng bất kỳ mối đe dọa nào cũng sẽ được pháp sư xử lý kịp thời. Những kẻ giam nhốt chúng tôi trước đây cũng sử dụng thứ tương tự như vậy.”

Dullahan lặng thinh, ánh mắt hắn tối lại. Những thông tin này khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn. Chính hắn, chỉ cách đây không lâu, đã phá hủy màn chắn bảo vệ của ngôi làng.

“Elira, là cháu đấy à?” Cha của Alistar, dáng người cao gầy nhưng đôi mắt đầy sự điềm tĩnh, đứng bên ngoài chuồng ngựa lên tiếng, giọng nói phảng phất sự ngạc nhiên. “Ta nghe thấy có tiếng nói chuyện, nên ra xem thử. Không ngờ lại là cháu.”

“Vâng, cháu chỉ đang cho ngựa ăn thôi ạ,” ‘Elira’ nhanh chóng đáp, giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thoáng chút cẩn trọng.

Người đàn ông bước vào, ánh mắt lướt qua con ngựa đang nhai dở bó cỏ khô trước khi nhìn ‘Elira’ với vẻ thán phục pha chút tò mò. “Cháu chăm sóc nó tốt thật đấy. Ta vẫn rất ngạc nhiên khi cháu có thể tự mình bắt được nó.”

‘Elira’ khẽ cười, nụ cười chỉ vừa đủ để che giấu sự dè chừng. “Chỉ là may mắn thôi ạ.” Cô đáp, cố giữ giọng điệu tự nhiên nhất.

Cha của Alistar gật đầu, nhưng ánh mắt ông không rời khỏi khuôn mặt cô, trở nên sắc bén hơn khi ông tiếp tục. “Nhưng này, từ khi nào cháu hết sợ ngựa thế? Lúc còn nhỏ, đừng nói là cho chúng ăn, đến cả việc chạm vào thôi cháu cũng không dám.”

Dullahan, ẩn sau lớp vỏ bọc của ‘Elira,’ cảm nhận rõ sự căng thẳng dâng lên. Hắn nhanh chóng lục lọi ký ức của cô gái, nhưng những thông tin về nỗi sợ ngựa lại nằm sâu trong những mảnh ký ức đã phai nhạt, khó mà chắp nối đầy đủ.

“Dạ… chỉ là cháu đã cố gắng vượt qua nỗi sợ thôi ạ. Vì mọi người trong làng cần cháu giúp đỡ,” ‘Elira’ đáp, cố tỏ ra chân thành, nhưng giọng nói lại hơi lạc đi.

Người đàn ông nheo mắt, đôi lông mày khẽ nhíu lại trước khi ông lên tiếng, giọng nói mang chút hoài nghi. “Còn nữa… tại sao mắt cháu lại có màu đỏ vậy? Trước giờ ta chưa từng thấy Elira như thế.”

Câu hỏi này như một lưỡi dao sắc bén, khiến Dullahan ngừng lại trong giây lát. Hắn cân nhắc lời nói tiếp theo, biết rằng câu trả lời có thể khiến lớp vỏ bọc mong manh này bị nghi ngờ thêm.

“À, mắt cháu à?” ‘Elira’ khẽ cười, nhanh chóng nghĩ ra một lý do hợp lý. “Cháu nghĩ là do ánh sáng thôi, hoặc có thể là do cháu làm việc quá sức.”

“Vậy à…”.

“Vâng…”.

Nhưng bất ngờ, bàn tay của cha Alistar vươn ra, tóm lấy khuôn mặt ‘Elira’ trong chớp mắt. Cô mở to mắt, kinh ngạc và không kịp phản ứng khi cảm nhận luồng nhiệt mạnh mẽ bùng lên từ lòng bàn tay ông.

“Burst!” Ông gầm lên, giọng nói đầy sát khí.

Chưa kịp trả lời, một tiếng bùm vang lên chát chúa, và cả chuồng ngựa bỗng bị thổi tung bởi một vụ nổ ma thuật dữ dội. Lực ép khủng khiếp hất văng ‘Elira’ ra khỏi làng, cơ thể cô đập mạnh xuống đất, lăn nhiều vòng trên nền đất gồ ghề. Cảm giác đau đớn ùa đến khi cô chỉ dừng lại sau khi đâm sầm vào một thân cây lớn ở bìa rừng.

Dullahan trong lớp vỏ bọc của Elira nghiến răng, cố gắng ổn định lại cơ thể đang rung chuyển. Mùi cháy khét của vụ nổ vẫn còn phảng phất, và cơn đau nhói từ các vết thương không thể che giấu.

“Chết tiệt…” Hắn lẩm bẩm, đưa tay chạm vào đầu mình, cảm nhận phần da đã nứt toác và không còn khả năng tái tạo như trước.

Từ xa, hắn có thể thấy ánh sáng ma thuật bập bùng quanh thân hình cha Alistar.

Cha của Alistar, pháp sư Roswand, đang chuẩn bị bước về phía ‘Elira’ thì bất giác khựng lại. Một cơn đau nhói dữ dội ở vai khiến ông giật mình. Cơn đau lan nhanh như một dòng điện, tê buốt đến tận xương tủy. Ông liếc nhìn vai mình và kinh hoàng nhận ra: một con dao nhỏ, sắc lẹm, đen ngòm đã cắm sâu vào đó.

Năng lượng tối tăm từ con dao tràn ra, lan dần trong cơ thể ông, như những sợi rễ độc ăn mòn. Roswand rùng mình, cảm giác như cả linh hồn ông cũng đang bị cắn xé.

“Hắc Vụ Độc.” Roswand giật phăng con dao ra, chữa trị vết thương bằng ma thuật ánh sáng. Hơi ấm từ bùa phép nhanh chóng xua tan màn sương và chất độc của nó.

Không khí xung quanh rung chuyển dữ dội khi bộ trang phục giản dị của Roswand  từ từ biến đổi. Những sợi chỉ trên áo ông phát sáng, lan tỏa dần dần, rồi hóa thành một bộ trường bào trắng tinh khiết, phủ đầy những họa tiết ma thuật phức tạp. Ánh sáng từ trường bào toát ra chói lóa, khiến mọi vật trong bán kính vài mét dường như bị hút vào một sức mạnh không thể cưỡng lại.

“Ta đã nghi ngờ từ lâu rồi…” Cha Alistar lạnh lùng nói, đôi mắt cháy sáng đầy uy quyền. “Nhưng giờ thì chắc chắn. Ngươi không phải Elira!”

Đối diện với sức mạnh áp đảo, Dullahan không hề nao núng. Làn khói đen như màn sương chết chóc bắt đầu tràn ra từ cơ thể hắn. Nó quấn chặt lấy, cuộn xoắn như một cơn lốc hung hãn, từng chút một biến đổi thành một bộ giáp đen kịt, kín mít không kẽ hở. Bộ giáp tỏa ra luồng khí lạnh lẽo, tràn đầy chết chóc và u ám, hoàn toàn đối lập với sự thanh khiết của bộ trường bào.

Rễ cây dưới chân Dullahan bỗng vụt lên, quấn lấy cơ thể hắn. Không gian xung quanh đổ vỡ ra như những mảnh gương, giải phóng những sợi xích xiết chặt lấy cổ hắn.

“Nói! Ngươi rốt cuộc là thứ gì?!” Roswand bay đến trước mặt Dullahan, lơ lửng giữa không trung với ánh sáng ma thuật hoàng kim lan tỏa quanh cơ thể.

“Ta… Là Elira.” Dullahan đáp lại với giọng của Elira.

Roswand nhìn chằm chằm vào Dullahan, đôi mắt ánh lên sự ngờ vực. Sợi xích ma thuật lấp lánh quanh cổ hắn, thứ ma thuật khiến bất kỳ kẻ nào cũng không thể dối trá, đang phát sáng mạnh mẽ như thể muốn khẳng định lời khai của đối phương.

“Ngươi… là Elira?” Roswand nhíu mày, ánh sáng hoàng kim quanh cơ thể càng bùng lên mãnh liệt. “Không thể nào! Elira không thể làm những chuyện này. Không ai có thể sống sót với thứ năng lượng hắc ám ấy, càng không thể sở hữu thứ sức mạnh tà ác ngươi đang dùng!”

Tuy nhiên, Roswand không hề biết rằng thứ mà sợi xích đang trích xuất thông tin thực sự là đầu của Elira. Chính vì lẽ đó dù ông ta có hỏi như thế nào thì thông tin được xác nhận đều dựa vào hiểu biết của Elira chứ không phải Dullahan.

“Ngươi là một kẻ song trùng? Không đúng, Elira không biết dùng hắc thuật. Ta đã ngửi thấy mùi xác chết từ ngươi, không lẽ con bé là một xác sống? Nhưng xác sống cũng không thể nói chuyện lưu loát như vậy. Mắt của con bé đổi màu… Có khi nào là bị chiêu hồn sư điều khiển?” Roswand tiếp tục lẩm bẩm như thể đang xâu chuỗi các giả thuyết trong đầu, ánh mắt sắc bén của ông không rời khỏi Dullahan dù chỉ một khắc.

“Dark Armory.” Dullahan gằn giọng, đôi mắt ánh lên sắc đỏ ma quái. Làn sương đen dưới chân hắn bùng lên dữ dội, nhổ ra hàng tá vũ khí cổ xưa với bề mặt rỉ sét, sắc nhọn và đầy vẻ chết chóc. Chúng bay vút lên không trung, vẽ thành những đường cong uyển chuyển nhưng đầy sát khí, rồi đồng loạt lao xuống như một cơn mưa tử thần.

Những rễ cây và sợi xích ma thuật đang trói buộc hắn bị chém đứt gọn gàng, tan biến như chưa từng tồn tại. Tiếng gió rít xuyên qua từng lưỡi kiếm sắc bén hòa cùng tiếng va chạm tạo nên âm thanh rợn người, như tiếng gọi từ địa ngục.

Trước cảnh tượng ấy, Roswand vẫn đứng vững, ánh sáng hoàng kim bao phủ quanh thân ông bừng lên chói lòa, hình thành một màn chắn ma thuật kiên cố. Từng món vũ khí, dù lao đến với lực phá hoại khủng khiếp, đều bị đánh bật ra khi chạm vào lớp bảo vệ, phát ra những tia sáng lóe lên trong khoảnh khắc.

“Dark Armory… Thứ này chẳng phải giống như ma thuật nguyên bản của nhà Grimmson sao? Rốt cuộc tên này là thứ gì?”  Roswand nheo mắt, cố liên kết thứ ma thuật quái dị với danh tình của kẻ trước mặt.

"Ngươi nghĩ đống sắt vụn đó có thể làm ta bị thương sao?" Roswand lạnh lùng cất lời, ánh mắt sáng rực đầy kiên định.

"Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi, pháp sư." Dullahan vươn tay, một cây cung và mũi tên ma thuật lập tức bay đến, đáp lại lệnh gọi của chủ nhân.

"Cung và tên? Ngươi nghĩ thứ đó sẽ- " Roswand cắt ngang câu nói của chính mình khi đột ngột nghiêng đầu né tránh. Một mũi tên đen tuyền, bốc lên làn khói tà ác, lao đi với tốc độ khủng khiếp, phá toang lớp lá chắn ma thuật phía trước ông. Tiếng "rắc" chói tai vang lên khi nó xuyên thủng lớp chắn phía sau, để lại một lỗ hổng đáng sợ.

Ánh mắt Roswand thoáng lộ vẻ bất ngờ, nhưng sự nghiêm nghị lập tức trở lại. “Xem ra cũng không phải loại tầm thường.”

Dullahan tiếp tục vươn tay, kêu gọi mũi tên trở lại cho phát bắn tiếp theo.

Dullahan tiếp tục vươn tay, triệu hồi mũi tên trở lại cung, chuẩn bị cho một phát bắn khác. Làn sương tối quanh hắn cuộn trào mạnh mẽ hơn, như phản chiếu cơn thịnh nộ âm thầm đang dâng lên trong lòng.

“Switch.” Roswand cất giọng trầm thấp nhưng sắc bén, ngón tay ông chỉ thẳng vào Dullahan.

Trong tích tắc, không gian giữa hai người xoay chuyển như một tấm gương bị lật ngược. Dullahan cảm thấy cơ thể mình chợt nhẹ bẫng, đôi chân không còn cảm nhận được mặt đất chắc chắn dưới chân.

Cơn gió lạnh lẽo quét qua lớp giáp của hắn, tiếng rít gào của không khí như chế nhạo sự bất lực trong khoảnh khắc ấy. “Ma thuật không gian?” Hắn nghiến răng, nhanh chóng điều chỉnh tư thế trong không trung.

“Fire Balls.” Roswand búng tay, giọng nói như kích hoạt một loạt mệnh lệnh vô hình. Không khí xung quanh chợt nóng rực lên, những đốm sáng nhỏ lóe lên khắp nơi, dần xoáy tròn thành những khối cầu lửa rực cháy, chập chờn trong không gian như những tinh tú chết chóc.

Roswand vươn tay về phía Dullahan, bàn tay ông siết chặt lại, như thể muốn nghiền nát đối thủ từ xa. “Hãy xem ngươi trụ được bao lâu.”

Lập tức, hàng loạt hỏa cầu lao thẳng về phía Dullahan với tốc độ kinh hoàng, kéo theo những vệt sáng rực đỏ.

Bùm!

Quả cầu đầu tiên đâm thẳng đến, nổ tung thành một ngọn lửa lớn, thiêu rụi mọi thứ trong phạm vi.

Từng quả tiếp theo nối nhau ập đến, tạo nên một chuỗi vụ nổ không ngừng nghỉ. Cả khu vực rung chuyển dữ dội, bụi khói tràn ngập không gian.

Làn khói mịt mù bị xé toạc. Dullahan xuất hiện, bộ giáp đen của hắn cháy xém nhưng vẫn vững chãi, làn sương đen quanh hắn đã tạo thành một màn chắn dày đặc, hấp thụ phần lớn sức công phá.

Ngay khi tiếp đất, Dullahan chụp lấy thanh kiếm kề bên. Lưỡi kiếm cong vút theo hình bán nguyệt, phát ra một luồng năng lượng hắc ám cuộn xoáy quanh nó.

Hắn chém mạnh một đường về phía Roswand, lưỡi kiếm xé gió, phóng ra một vệt sáng đen tối hình vòng cung lao thẳng vào màn chắn ma thuật.

Thay vì phá vỡ nó, vệt kiếm đổ xuống như một làn sóng lỏng, bao trùm lấy màn chắn. Chất liệu bóng tối bám chặt, sủi bọt như axit, bắt đầu ăn mòn lớp bảo vệ.

Roswand cau mày, cảm nhận sự suy yếu nhanh chóng của lớp màn chắn. Ông nghiến răng, giơ tay lên cao, định thi triển một phép phục hồi, nhưng rồi nhận ra mọi thứ đã quá muộn.

“Chết tiệt!” Roswand buộc phải hủy bỏ màn chắn trước khi nó tan rã hoàn toàn. Ông lập tức lùi lại, kéo dài khoảng cách giữa mình và Dullahan.

Nhưng đó chính là khoảnh khắc Dullahan chờ đợi.

Hắn ném mạnh một mũi lao thô sơ, tạo từ chính làn khói đen đang bao quanh mình. Mũi lao rít lên trong không khí, mang theo lực xoáy dữ dội, nhắm thẳng vào Roswand.

Mũi lao găm thẳng vào ngực Roswand, lực va chạm mạnh đến mức khiến ông loạng choạng lùi lại vài bước. Một cảm giác lạnh buốt từ nơi bị thương lan khắp cơ thể Roswand, khiến ông rùng mình.

Roswand thở dốc, ánh mắt trừng trừng nhìn Dullahan. Ông đưa tay định gỡ mũi lao ra, nhưng nhận ra năng lượng đen tối từ nó đang thâm nhập và phong tỏa dòng chảy ma thuật trong người mình.

Dullahan, với bản năng chiến binh trỗi dậy mạnh mẽ, không để đối thủ có bất kỳ cơ hội nào để hồi phục hay phản công.

Hắn lao tới như một cơn ác mộng sống động, đôi mắt đỏ rực xuyên qua làn khói dày đặc. Trong tay, một cặp rìu đen tuyền sắc lạnh được triệu hồi từ bóng tối, phản chiếu ánh sáng ma thuật yếu ớt còn sót lại trong không khí.

"Chấm dứt ở đây thôi, pháp sư!"

Dullahan gầm lên, giơ cao cặp rìu rồi bổ mạnh xuống cùng lúc.

Phập!

Hai lưỡi rìu sắc bén, nặng nề chém phăng qua đôi cánh tay của Roswand. Máu bắn tung tóe, văng thành từng giọt nhỏ đỏ sẫm trên mặt đất. Tiếng hét đau đớn của Roswand vang vọng khắp bìa rừng, hòa lẫn với âm thanh gió rít và tiếng vọng lạnh lẽo của cái chết.

Roswand quỵ xuống, hai tay giờ chỉ còn lại những đoạn xương thịt bị cắt cụt, máu chảy không ngừng. Ông ngước nhìn lên, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ quyết tâm mãnh liệt.

Dullahan đứng trước ông, uy nghi như một tử thần giáng thế. Hắn giơ cao một trong hai chiếc rìu, chuẩn bị đoạt lấy thủ cấp đối phương.

Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị giáng nhát rìu chí tử, một ánh sáng chói lòa bất ngờ bùng lên từ cơ thể Roswand, mạnh đến mức khiến Dullahan phải lùi lại, che mắt.

Cơ thể Roswand bỗng bao trùm lấy Dullahan như một cái kén. Chính vào khoảnh khắc đó, hắn nhận ra đây chỉ là phân thân của Roswand. Roswand, bản thể thực sự, chưa từng rời khỏi chuồng ngựa. Ầm thầm quan sát trận chiến từ đầu đến cuối.

Dullahan giãy giụa trong cái kén phát sáng, cảm nhận được từng sợi ma thuật dày đặc quấn chặt lấy cơ thể mình, như hàng trăm chiếc móc đang cắm sâu vào mọi lớp giáp. Cái cảm giác bị giam cầm lại một lần nữa khiến hắn gầm lên đầy phẫn nộ.

"Chết tiệt... Đây là gì?!" Dullahan nghiến răng, cặp mắt đỏ rực xoáy sâu vào ánh sáng chói lòa bao quanh mình. Hắn dùng hết sức bình sinh vung vũ khí, nhưng mọi nỗ lực đều bị cái kén nuốt chửng như một hố sâu không đáy.

Một tràng cười nhẹ vang lên từ xa, khiến hắn rợn người.

Dullahan trừng mắt, toàn thân như đông cứng lại khi nhìn thấy Roswand vẫn còn trong vẻ bình dị như lúc gặp ở chuồng ngựa

“Pháp sư như ta... không bao giờ để mình ra trước tiền tuyến cả. Ngươi nên nhớ điều đó.” Roswand cất tiếng, ánh nhìn sắc bén như lưỡi dao cắm thẳng vào lòng kiêu hãnh của hắn. “Nếu không hiểu điều đó, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một sinh vật bóng tối tầm thường mà thôi.”

Cảm giác nhục nhã và phẫn nộ tràn ngập trong tâm trí Dullahan. Hắn siết chặt đôi bàn tay, toàn thân run rẩy.

“Ngươi dám xem thường ta ư?!” Hắn gầm lên, bóng tối từ cơ thể cuộn trào mãnh liệt. "Ngươi nghĩ chỉ với trò vặt này có thể nhốt ta mãi sao?!"

Nhưng Roswand chỉ nhếch mép cười, đôi mắt đầy tự tin. “Ta đã quan sát ngươi đủ lâu để nghĩ ra cách đối phó. Yên tâm đi, ta không tiêu diệt ngươi ngay đâu. Ta cần phải biết chuyện gì đã xảy ra với con ta và bạn đồng hành của nó.”

Chiếc kén kín dần, bao bọc lấy Dullahan. Một lần nữa, hắn bị giam cầm…

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận