Densetsu no Yuusha no Den...
Takaya Kagami Saori Toyota
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 3: Nền hoà bình sắp đến hồi kết

0 Bình luận - Độ dài: 8,344 từ - Cập nhật:

Phần 1

"Nói này, Ryner."

"Giề~?"

"Cậu có cảm thấy rằng Sion có vẻ xuống sắc gần đây không?"

"Thật sao? Tớ hầu như không nhìn thấy cậu ta. Tớ chả thấy gì thay đổi cả."

"Thật là, cậu. Không phải chúng ta luôn gặp mặt trong buổi họp lớp sao?"

"Thực ra, tớ luôn giữ một bí mật...Tớ sẽ nói cho cậu nghe. Tớ luôn ngủ suốt buổi họp lớp..."

"Cậu có cần phải nói ra điều đó? Và đó mà là một bí mật sao? Cậu luôn ngủ cả ngày! Dù sao đi nữa, bây giờ không phải là thời gian để tranh luận về việc này. Dù sao đi nữa, cậu ấy trông thực sự buồn bã. Sion có điều gì mà không thể nói ra chăng?"

"Ai biết được?"

"Oi, đồng đội của chúng ta gặp rắc rối đấy, cậu biết không? Cậu không thể thể hiển thị một chút quan tâm sao?"

"Un~ đây là vấn đề của cậu ấy, và chúng ta không thể cứ can thiệp như thế."

" Hả? Ah, cậu nói...cũng đúng..."

"Nếu ai đó gặp khó khăn và quyết định yêu cầu giúp đỡ dưới danh nghĩa 'tình bạn giữa những người đàn ông', nó sẽ được thực sự gây phiền hà, làm cho tớ muốn ngủ, và làm cho tớ cảm thấy lười biếng."

"Hả? Đó là những suy nghĩ thật của cậu!? Đủ rồi đấy. Tớ cứ nghĩ rằng cuối cùng cậu đã nói được điều gì đó tốt đẹp. Ngay cả khi chỉ trong chốc lát, tớ đã thực sự bị lay động, cậu biết đấy! Tớ thực sự là một đại ngốc mà!"

Ryner và Kiefer cứ trò chuyện như thế trong khi bước vào phòng học chật hẹp được phân cho mỗi lớp.

Cả hai tiếp tục tranh cãi khi họ bước vào căn phòng chật hẹp đã chật cứng với sáu học sinh khác trong lớp , hoàn toàn quên đi thực tế vấn đề họ đang bàn luận, Sion đang ở trong phòng này... 

Khi nghe cuộc nói chuyện của họ, Sion cười gượng gạo.

"Thật à? Hiện tớ trông tệ đến mức đó sao?"

Anh ta hỏi Tai, Tony và Fualu, những người đang ngồi xung quanh anh. Bộ ba đồng loạt gật đầu.

Tai nói, "Có chuyện gì với cậu vậy, Sion? Có điều gì đó làm cậu bận tâm sao?"

Rồi, Tony tiếp lời, "Nếu chúng tớ có thể giúp giải quyết vấn đề, ​​tại sao cậu không nói nó cho mọi người thảo luận để ít nhất chúng tớ không cần phải đoán mò như thế?"

Cuối cùng, Fualu đối mặt với anh với đôi mắt phát sáng kì lạ,

"Đúng thế! Có phải cậu gặp rắc rối của tình cảm không? Nó là về sự lãng mạn? Đúng không? "

Và bên kia mọi chuyện đã tiến xa hơn.

"Này! Kiefer! Tại sao cậu đánh tớ đột ngột như vậy!?"

"Cái gì? Vậy là cậu không quan tâm đến việc một anh chàng trông ra sao vì cậu chỉ nhìn vào các cô gái, đúng không?"

"Tớ nói thế hồi nào! Dù sao đi nữa, cậu là người chăm chú nhìn vào biểu cảm gương mặt của các chàng trai bởi vì cậu hám... AU!? ĐAU ĐẤY! CỔ TỚ ĐỨT RA MẤT! TỚ ĐẦU HÀNG, TỚ ĐẦU HÀNG. THA CHO TỚ... AHH!!!"

Sion quyết định lơ đi cuộc cãi vã như một cặp vợ chồng già đó và cậu quay lại đối mặt với Tai và những người còn lại.

"Không có gì đâu, chỉ gần đây tớ thiếu ngủ một chút. Trong suốt tháng vừa qua hay hơn nữa, tớ có vẻ đã ngủ hơi ít...nhưng những ngày đó sắp chấm dứt rồi. Mọi người không cần quá lo lắng..."

Trước khi Sion thậm chí nói xong, Fualu gián đoạn lời nói của cậu.

"Cậu có bạn gái, đúng không? Cậu đã có một cô bạn gái, đúng không? Đó là lý do tại sao cậu thiếu ngủ, đúng không?"

Cô gái này chỉ suy nghĩ về mối quan hệ trai-gái mọi lúc sao...? Vì một số lý do, biểu hiện của Tai lập tức có chút ghê tởm.

"Không thể nào, Sion! Cậu thực sự giấu bọn tớ chuyện đó và bước trước một bước? Chúng ta nên làm gì đây, Tony? "

"Không thể tha thứ. Kẻ phản bội phải chết!"

Tony bắt đầu vung nắm đấm của mình.

Cuộc nói chuyện này dường như không thực sự mang tính xây dựng chút nào. Sion có vẻ đã bị hiểu lầm nghiêm trọng, và nguy hiểm đang ở ngay trước mặt anh.

Nhưng trên thực tế, tình hình như vậy là không đáng ngạc nhiên... (1 lũ F.A)

"Ahaha! Không! Thực ra, có chuyện khác. Nhưng có vẻ như tớ thực sự đã làm mọi người lo lắng. Thực sự tớ trông tệ thế sao? Vậy để tớ đi rửa mặt cái đã."

Trước khi cậu có thể 'bị giết', Sion ngẫu nhiên kiếm một lý do và rời đi.

Việc đầu tiên cậu làm là rửa sạch mặt ở cái bồn bên ngoài phòng để rửa trôi cảm giác buồn ngủ.

"Fu. Dù sao đi nữa, nếu mình ngủ trong những ngày này, mình có thể sẽ không trụ được mất..."

Sion lẩm bẩm với chính mình khi nghĩ về những gì xảy ra gần đây mỗi đêm, và thở dài.

Kể từ đêm đó, cậu không ngủ được chút nào... 

Phần 2

Đêm đó, Sion đã nghiên cứu trong thư viện cho đến nửa đêm, và sau khi cậu quay trở lại một phòng trong ký túc xá, cậu đổ nhào xuống giường. Vừa lúc cậu bước vào cõi mơ, đột nhiên...

DON!

Một âm thanh đến từ trên trần của căn phòng, và nó có vẻ giống như một cái gì đó va đập.

Âm thanh đó rất lớn, và nó khác hẳn âm thanh của gỗ cọ xát với nhau do nở ra và co lại vì sự khác biệt nhiệt độ.

Tuy nhiên...

Chắc chắn có một sự hiện diện ẩn trên đó. Sion sẵn sàng để chiến đấu. Đó là gì? Có ai trên đó sao? Anh không cảm thấy sự hiện diện của bất kỳ ai khi anh bước vào phòng cả...

Đó có phải là một sát thủ nữa?

"Chết tiệt!"

Sion không thể không rên rỉ.

Tên sát thủ đến lần này thực sự cao tay. Thậm chí trong một căn phòng chật hẹp như vậy, hắn vẫn có thể che giấu sự hiện diện của mình, và mục tiêu không thể phát hiện sự hiện diện nào hết.

Hắn ta khó ăn hơn bọn sát thủ trước.

Trong tình huống một đối một, những sát thủ trước sẽ không thể làm bất cứ điều gì tổn hại tới Sion.Tuy nhiên, kẻ thù lần này...

Và lần này, hắn thực sự phát động một cuộc tấn công ở học viện.

Đối phương không quan tâm đến người khác sẽ nói gì sao?

"Chiến luôn đi."

Đến nước này, Sion vẫn mỉm cười. Cậu căng dây thần kinh của mình và sẵn sàng để chiến đấu.

Vào lúc này, trần gỗ thực sự bị nới ra.

Một cô gái đột nhiên ló đầu ra từ đó.

Cô gái đó nói với giọng hoạt bát,

"Jyan ~! Iris đây! "

"..."

Sion lập tức không nói nên lời. Cậu bị choáng trong chốc lát, và chỉ cảm thấy hoàn toàn rụng rời.

"Eh ... vậy là Iris sao? Vì nhóc có thể che giấu sự hiện diện của mình hoàn toàn, anh đoán nhóc có thể xử lý đám kẻ thù một cách dễ dàng đúng không?"

Do sự phản ứng theo bản năng để chống trả, Sion ngay lập tức cảm thấy hoàn toàn mệt mỏi khi cậu ngồi trên giường một lần nữa và càu nhàu.

Tuy nhiên, Iris không quan tâm phản ứng của cậu tí nào khi cô nhóc vẫn treo lủng lẳng xuống từ trần nhà và thò ra khuôn mặt đang mỉm cười rạng rỡ.

"Nói nè, anh trai, em ngủ được. Giờ là đêm rồi, đêm rồi. Nhanh lên nhanh lên! Iris được mong chờ thấy nó!"

"Ah? Nhóc đang nói gì vậy?"

Sion không thể hiểu được và cậu hỏi lại. Bây giờ đã khá muộn vào ban đêm, nhưng Iris tiếp tục giữ cho đôi mắt sáng của cô ấy mở to,

"Iris biết mà, anh biết đấy? Không phải anh sẽ trở thành một con quái thú khi đêm xuống sao? Chị đã nói thế. Cho em xem đi. Quái thú, quái thú!" (Không phải đâu em, buổi sáng mới đúng @.@)

"......Quái..."

Đêm đó, Sion đã phải dành một thời gian dài cố gắng giải thích cho Iris hiểu rằng một nam nhân sẽ không bao giờ biến thành một quái vật như thể anh chạy qua vùng hoang dã vì mạng sống của mình. Cả hai tiếp tục như thế cho đến khi bình minh ló rạng... 

Phần 3

Và vào ngày thứ hai,

DON!

Khi Sion trở lại ký túc xá, trần nhà đột nhiên...hay đúng hơn, vẫn tiếp tục gây tiếng động. Các tấm gỗ trên trần nhà chậm chạp bị nới ra và một khuôn mặt cực kỳ vô cảm thò ra từ trần vào giữa đêm, nhìn vào.

"Có vẻ như anh không bộc lộ bản chất thật của mình đêm qua. Kế hoạch là nếu thôi thúc truỵ lạc của anh bộc lộ và anh trở thành một con quái vật trước khi cố gắng tấn công Iris, em sẽ ngay lập tức lao ra từ phía dưới giường và giết anh."

"Hả? Nhóc trốn dưới giường của anh đêm qua !?"

"Chỉ 5 phút thôi. Được rồi, ngủ đi. Bây giờ là thời gian để ăn dango em mua cho bữa ăn tối. Em không có thời gian để lãng phí vào anh."

Nói xong, Ferris nhanh chóng quay trở lại trần nhà, và tấm gỗ đã được nới ra quay trở lại bình thường. Và hai nhãn cầu không cho thấy bất cứ biểu cảm nào cả đang nhìn xuyên qua các khe gỗ vào Sion.

Thỉnh thoảng, anh sẽ nghe thấy âm thanh của ai đó đang ăn dango.

"......Làm thế nào tôi ngủ được đây..." 

Phần 4

Và một ngày nữa lại trôi qua.

"Jyan! Iris đây!"

Đã là một tuần kể từ khi mọi thứ như thế này. Sion bắt đầu lo lắng rằng anh sẽ chết vì thiếu ngủ trước khi bị giết bởi kẻ thù. Mặc dù Sion nghi ngờ điều đó, thói quen thực sự là một thứ đáng sợ. Gần đây, Sion xoay sở để đạt được một khả năng, một khi Iris nói chuyện với anh xong, anh sẽ sử dụng vài giờ còn lại cho đến lúc bình minh để có được những giấc ngủ cần thiết. Mặc dù anh biết rằng điều này không tốt cho anh trong thời gian dài ... 

Phần 5

Chúng ta không nói về chuyện đó bây giờ.

Sau khi rửa mặt, Sion sử dụng vải để lau sạch nước và lẩm bẩm,

"Dù sao đi nữa, cuối cùng mình cũng có thể ngủ ngon đêm nay..."

Ferris và Iris đã được tìm kiếm cho các hoạt động xung quanh Sion gần một tháng. Mới hôm qua, Iris cuối cùng đã tìm thấy một người nào đó đáng ngờ người đã theo đuôi Sion giữa đêm. Ngay bây giờ, Ferris và Iris bắt đầu theo dõi kẻ đáng ngờ. Kẻ thù có thể cảnh giác cao, và cho đến nay, họ chưa thể liên lạc được với kẻ chủ mưu. Tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề về thời gian.

Vì vậy, cuối cùng tôi cũng tóm được chúng.

Mắt Sion phát ra một tia sáng lóe lên sắc nét khi anh khép nhẹ đôi mắt. Những gì là trong mắt anh là tham vọng, hận thù, và một ý chí kiên định và mạnh mẽ.

Anh mỉm cười.

"Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không chạy trốn. Tôi vùng lên ở đây. Bất cứ ai cản đường tôi, bất kể đó là ai...tôi sẽ loại bỏ chúng không chút thương xót..."

Đúng lúc này, một tiếng thét đột nhiên vang lên như thể cố tình hẹn giờ. Nó gián đoạn suy nghĩ của anh.

"ARGH !! TỚ—SẮP—BỊ—GIẾT—MẤT!!"

Đó là giọng nói của Ryner.

Sion nhìn lại trong sợ hãi, và thấy Ryner với nửa thân trên của cậu thò ra từ cửa sau căn phòng và có biểu hiện quá bình tĩnh cho tiếng hét kêu gọi sự giúp đỡ đó,

"T-TỚ SẮP BỊ KIEFER GIẾT! SION, CỨU TỚ!"

Nhìn thấy thế, Sion nở một nụ cười gượng gạo. Anh nhìn vào Ryner và Kiefer, bám chặt lấy Ryner, la hét 'AI HÁM TRAI HẢ!' trong khi tiếp tục siết cổ Ryner.

"Hai người có mối quan hệ khá tốt ~ giống như một đôi vợ chồng già vậy."

"Hả!?"

Ngay lập tức, khuôn mặt Kiefer đỏ ửng.

"Cậ, cậu đang nói gì vậy, Sion? Bọn tớ không phải là một cặp! Nếu cậu nói thế... tớ sẽ cảm thấy xấu hổ, cậu biết không? Phải chứ, Ryner?"

Mặc dù Kiefer nói thế, dường như cô ấy có vẻ là quá hạnh phúc khi cô tiếp tục làm ầm lên và siết chặt Ryner.

Một lý do như vậy thực sự không thể che đậy cặp mắt của những người ngoài cuộc.

Sion không thể không cười phá lên.

Đối với Ryner,

"Uuu."

Cậu sùi bọt ở miệng và có vẻ đang mất ý thức. Tuy nhiên, đây không phải chuyện gì khác thường, vì vậy nó không phải là một cái gì đó quá rắc rối, phải không?

Không biết tự bao giờ, mọi người đã tụ tập bên ngoài.

"CỐ LÊN!"

Một người nào đó gầm lên.

"CHO HẮN THĂNG LUÔN ĐI!"

Có người khuấy động mọi thứ lên.

Sion nhìn nhóm đồng đội này. 

Cảnh tượng trước mặt anh thực sự rất thư giãn và thoải mái, và một người thực sự không cảm thấy bất kỳ ác ý, bẫy, sát khí hay thù hận trong họ.

Không có chiến tranh, không có chết chóc...

Chỉ có hòa bình. 

Một cuộc sống hàng ngày bình thường...

Vì vậy, một người bình thường thất vọng vì điều đó.

Gần đây, mỗi khi anh nhìn thấy một cảnh như vậy, Sion sẽ luôn luôn nhớ đến một điều.

Tham vọng và kế hoạch trả thù của cậu có thể chỉ là một cái gì đó hoàn toàn vô nghĩa...

Ước mơ của cậu trả thù cha và các anh em đã ngược đãi cậu và chiếm lấy ngôi báu.

Đó là một giấc mơ rằng sẽ hy sinh rất nhiều trong sinh mạng.

Giấc mơ này...

Liệu có thật sự cần thiết?

Không phải bây giờ anh đang có tất cả mọi thứ sao? Cười với bạn bè, cãi nhau với họ, và chắp vá lại mọi thứ.

Ngoài những điều đó, còn điều gì người ta có thể ao ước nữa?

Nếu có hòa bình bây giờ...

Có phải mong muốn trả thù anh em của anh hoặc giành lấy ngai vàng để thay đổi đất nước này trở nên không cần thiết?

Sion nhìn bạn bè của anh, và rồi ngước nhìn bầu trời.

"Mục tiêu của tôi..."

Đột nhiên có người xông vào phòng.

"Ngài Sion !?"

Một số đồng minh Sion của người đã được chia qua lớp khác nhìn hoàn toàn kinh hoàng khi họ chạy tới. "NGÀI SION! NGÀI SION! TỆ RỒI! CHẤM HẾT RỒI! TẤT CẢ ĐÃ CHẤM HẾT RỒI!"

Ryner và Kiefer, những người đã làm ầm ĩ, trở nên yên lặng do nỗi sợ hãi tràn ngập.

Thực ra, như thế không đúng lắm trong mọi trường hợp. Ryner chỉ sùi bọt mép khi anh ta ngất lịm.

Hãy tạm ngưng nói chuyện đó lúc này...

Sion quay sang đối mặt với các đồng minh của cậu đã chạy lại, và nói bằng một giọng hết sức bình tĩnh để cố gắng làm dịu đồng minh quá kích động của mình,

"Bình tĩnh nào, Rolle. Chuyện gì đã xảy ra?"

Tuy nhiên, Rolle vẫn không thể kìm cảm xúc mãnh liệt của mình xuống. Không chỉ vậy, vài đồng minh, những người cùng đến với Rolle cũng la hét.

"SION, NHỮNG GÌ CHÚNG TA PHẢI LÀM GÌ !?"

"CHÚNG TA... CHÚNG TA CÓ THỂ CHẾT !!"

"TẠI SAO !? TẠI SAO LẠI TRỞ NÊN THẾ NÀY !?"

Mọi người bắt đầu thông tin qua lại, đưa nhau những ánh mắt đầy kinh hãi. Sion không thể nắm bắt được tình hình chút nào.

"YÊN LẶNG!"

Sion đột nhiên gầm lên.

"..."

Toàn bộ không gian im lặng ngay lập tức.

Sion vẫn giữ im lặng. Thực ra, cậu hy vọng sự im lặng này làm dịu đi các đồng minh bị kích động.

Sion nhìn quanh họ, và rồi gật đầu.

"Được rồi, cậu nói đi, Rolle. Mọi người khác giữ im lặng. Chuyện gì đã xảy ra?"

Giọng cậu không phải là giọng thanh niên tốt thường dùng, nhưng giọng điệu tự nhiên của cậu.

Có lẽ bị kẹp chặt bởi khí thế của cậu ấy, Rolle nói với một giọng run run.

"Chuyện là thế này...láng giềng của chúng ta, Estabul đã xâm lược Roland. Chiến tranh chuẩn bị bắt đầu. Chiến tranh... Ngài Sion, chúng ta nên làm gì? Trong trường hợp đó, chúng ta phải chiến đấu trong một cuộc chiến tranh..."

"SAO ĐIỀU NÀY LẠI XẢY RA!?"

Fualu kêu lên trong đau đớn.

Tai và Tony nhìn cũng rất xanh xao.

Kiefer vẫn im lặng trong khi cô nắm lấy cứng trên cổ áo Ryner vẫn đang bất tỉnh.

Mọi người thực sự sốc bởi chuyện này.

Dù sao đi nữa, chuyện không thể nào khác đi được.

Nó lại xảy ra một lần nữa.

Vị vua đất nước này lại chuẩn bị bắt đầu một cuộc chiến tranh mà sẽ không bao giờ thấy được kết thúc... Sion nhắm mắt lại.

Bây giờ anh đã biết. Đất nước này tự nó vốn không có hòa bình. Vị vua ngớ ngẩn đang dẫn cả đất nước xuống con đường diệt vong.

Trong trường hợp đó...

Trong trường hợp đó, tôi sẽ trở thành vua! Dù phải giết ai, dù phải hy sinh bao nhiêu...

Khi Sion mở to mắt ra lần nữa, Ryner đã thức dậy từ khi nào. Không, có lẽ cậu đã thức toàn bộ thời gian trước đó.

Đó là bởi vì, mặc dù đôi mắt Ryner trông vẫn không giống như anh có bất kỳ ý định tham chiến, những gì đã được phản ánh trong mắt anh... 

Là một sự trống rỗng mà Sion chưa bao giờ thấy trước đây. 

Phần 6

Chiến tranh đang bắt đầu.

Và lý do rất đơn giản.

Vương quốc Estabul xâm chiếm lãnh thổ Roland.

Đó là lý do cho cuộc chiến.

Không, đó chỉ là cái cớ trước mắt.

Thực ra, trong thời gian này, Estabul đã mưa quá nhiều, gây ra các cơn lũ sông, và ngay bây giờ, họ đã có một sự thiếu hụt hàng hóa.

Vua của Roland tận dụng cơ hội này để tiêu diệt toàn bộ đất nước Estabul trong phát một. 

Bên cạnh đó, Estabul muốn sử dụng cơ hội này khi Roland tấn công để giảm bớt tình trạng thiếu hụt lương thực của họ. 

Cả hai bên đều không bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với nhau trong thời gian khủng hoảng này... Chiến tranh một lần nữa đã bắt đầu.

Cuộc chiến tranh bắt đầu chỉ vì như thế... 

Phần 7

Xung quanh thật im lặng. Thông thường, trong thời gian này, ngay cả khi cậu muốn ngủ, tiếng ồn của các sinh viên trên hành lang sẽ không cho phép cậu làm như vậy...

Ryner ngây người nhìn chằm chằm lên trần nhà, cố gắng nghĩ về điều gì đó.

Hôm nay yên tĩnh đến đáng kinh ngạc.

"Uu, nó đây sao?"

Trong im lặng không tự nhiên này, Ryner lẩm bẩm một mình.

Ngay bây giờ, nơi cậu ở là một căn phòng trống rỗng mà không có bất cứ điều gì khác ngoài một chiếc giường. Không, có thể không đủ để gọi nó là trống rỗng.

Ryner đã cảm thấy rằng đó là một rắc rối để mua đồ nội thất, và do đó không có bất cứ thứ gì bên trong. Nhưng vì một số lý do, bất cứ khi nào Kiefer đến, cô sẽ để lại một số đồ dùng ngẫu nhiên, và kết quả  là tràn ngập khắp phòng. Thay vì gọi nó trống rỗng, sẽ thích hợp hơn để gọi nó là "lộn xộn" (hoặc “bãi rác” cũng được). 

Bên cạnh đó, Ryner không bao giờ nghĩ đến dọn dẹp phòng của mình trước đây...

Ryner ngây người nhìn trần nhà, dường như nghĩ về một cái gì đó, nhưng anh lại cảm thấy rằng thật phiền hà.

"Thôi ngủ phát vậy..."

Anh quyết định đánh một giấc trước.

Đúng. Không gì anh có thể làm được trong tình huống này. Không giống như Sion, cậu không có ý định về việc thay đổi toàn bộ đất nước. Về cơ bản, cậu không bao giờ nghĩ về những gì cậu ta cần phải lo lắng, những gì cậu ta cần tiết kiệm. Cậu thậm chí còn chưa bao giờ nghĩ cách đối phó với những rắc rối như vậy.

Bên cạnh đó...

Thế giới này đã được lấp đầy với cái chết kể từ khi anh được sinh ra.

Cậu chưa bao giờ có ý định thay đổi tình hình hiện tại.

Ryner nhắm mắt lại.

"A ~ ah thật phiền hà... thật là, không phải là tất cả mọi người quá thổi phồng mọi chuyện lên sao? Tên ngốc nào lại nghĩ đến việc chiếm lấy đất nước của người khác? Không phải đánh một giấc tốt hơn sao?"

Cậu lẩm bẩm với chính mình một mình.

Vào lúc này,

"Cậu nói đúng..."

Giọng Kiefer vang lên từ phía cửa.

Nhưng đối với Ryner, trong nhận thức nhất định, cậu không ngạc nhiên rằng Kiefer xuất hiện như thể thuật ngữ 'cuộc chiến' hoàn toàn biến mất ở tâm trí của cậu.

Kiefer nói

"...Tớ nói nè Ryner."

"Hử?"

"...Cậu thật sự tuyệt vời, Ryner. Làm thế nào cậu luôn bình tĩnh như thế? Không phải là cậu đang sợ hãi? Trong tình hình này, chúng ta chắc chắn là tiên phong cho trận chiến, cậu có biết không? Chúng ta có thể sẽ chết trên chiến trường, nhưng tại sao cậu lại bình tĩnh như vậy?"

"..."

Anh mở lưng chừng đôi mắt buồn ngủ ra nhìn Kiefer.

Kiefer đang sợ hãi, và cô đang run rẩy trong nỗi sợ.

Đó là điều hoàn toàn dự đoán được. Việc huấn luyện trước đó được tiến hành trong môi trường mô phỏng. Tất nhiên, mô phỏng chỉ là mô phỏng, và nó khác với thực tế.

Cái chết đã đến cạnh họ. 7 năm không có chiến tranh là một khoảng thời gian khá dài.

Nền hòa bình 7 năm là khá dài.

Kiefer tiếp tục. "Tớ nói nè, Ryner. Nếu cậu sợ hãi, nói ra đi! Nếu cậu mệt mỏi, chỉ cần nói rằng cậu đang mệt mỏi. Không phải như thế là ổn sao? Tại sao cậu trông vô cảm như vậy? Tớ đã luôn... luôn một mình..."

Kiefer đột nhiên bắt đầu khóc trước mặt Ryner.

" Tớ sợ lắm. Tớ sợ của chiến trường. Tớ sợ người chết... nhưng điều gì tớ sợ hãi nhất..."

Nói đến đây, Kiefer dừng lại và hít một hơi sâu. Cô tỏ một chút do dự, rồi nói:

"Tớ sợ nhất là Ryner chết..."

Ngay lập tức, căn phòng im lặng.

Sự im lặng cứ tiếp như thế.

Ngay bây giờ...

Ngay cả tên đầu đặc Ryner cũng có thể nghe thấy sự khác biệt trong âm giọng. Cô đã rất sợ hãi, sợ hãi chiến tranh, và cả...lo lắng cho Ryner.

Mặc dù vậy,

Mặc dù đối diện với cho tình cảm chân thành của cô, Ryner vẫn im lặng và không trả lời. Không. Cậu không thể trả lời.

Cậu không bao giờ có quyền trả lời. Kể từ khi cậu được sinh ra, cậu không bao giờ có quyền trả lời.

Bởi vì đôi mắt của cậu...

"..."

Đôi mắt của cậu lưu một vết nhơ trong cậu...

Lúc này, Kiefer đột nhiên hoảng loạn.

"Ah, không, đó không phải là những gì tớ muốn nói. Ừm, kh...không phải như vậy. Tớ nói là vì cậu có điểm số tồi tệ nhất, Ryner, cậu sẽ chết sớm hơn so với một người như tớ trên chiến trường...vì thế...vì thế tớ hy vọng cậu có thể trốn đi. Hy vọng duy nhất của tớ là cậu có thể chạy trốn, Ryner. Điểm của cậu không cao, vì vậy học viện chắc chắn sẽ cho phép cậu nghỉ ngơi. Có một chút khó khăn đối với tớ...phải không? Vì vậy..."

Nhưng vào lúc này, trong khi Ryner vẫn có một đôi mắt mơ ngủ và một khuôn mặt ủ rũ.

"Haa ...thực sự... cậu lo lắng quá nhiều đó, Kiefer. Tớ sẽ không chết. Tớ không có ý định chết. Chết sẽ đau đớn lắm, phải không? Tớ sẽ nói không với tử thần. Tớ không muốn phải chịu đựng."

Tại thời điểm này, một giọng nói vang lên.

"Nói hay lắm. Thật là nực cười khi nói về việc liệu chúng ta có chết hay không. Chúng ta chắc chắn sẽ không chết trong cuộc chiến này. Kiefer, Ryner và các đồng minh của tôi, chúng ta sẽ không chết."

Giọng nói đến từ phía sau Kiefer.

" Tôi đã sắp xếp vài thứ. Đồng minh của tôi đều được xếp vào cùng một đội, và đội của chúng ta được chỉ định để được ở một vùng ranh giới mà không chắc rằng chúng ta sẽ bị kéo vào cuộc chiến."

Đó là Sion.

Khi Sion bước vào phòng Ryner, Tai, Tony và Fualu bước vào theo anh từ phía sau.

Tai lấy lại nụ cười trẻ con vô tư của anh.

"Bảo này, Ryner, Kiefer. Điều này thực sự tuyệt vời. Chúng ta thật may mắn khi theo Sion."

Tony sau đó nói,

" Có vẻ như vậy. Sion thực sự tuyệt vời. Làm sao anh ta ảnh hưởng vào quân đội mạnh đến vậy được nhỉ..."

Theo bọn họ từ phía sau, Fualu đã ngừng khóc, nhưng đôi mắt vẫn còn đỏ khi cô vỗ trên vai Kiefer,

"Chúng ta sẽ không chết. Đừng khóc, được chứ? Kiefer, tương lai của chúng ta vẫn còn dài mà."

Sion nhìn chằm chằm vào Ryner một lúc, và sau đó thì thầm,

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Thật quá tuyệt để theo tôi, phải không?"

Ryner vẫn giữ cái nhìn buồn ngủ của mình và nhún vai.

Và sau đó, cậu quay lại nhìn Kiefer.

Nhưng vì một số lý do, Kiefer là người duy nhất vẫn còn có vẻ phiền muộn...

Phần 8

Sion và Ferris đang ở tại khu vườn ở dinh  thự nhà Eris. Trên thực tế, Iris cũng đang ở bên trong khu vườn, nhưng cô đang chơi vui vẻ. Cô hào hứng chạy đến chụp trái bóng Ferris ném, và làm như vậy một lần nữa khi Ferris ném bóng lần thứ hai. Mặc dù dường như có một chút vấn đề với bản thân trò chơi, những người tham gia trông khá vui vẻ.

Hiện, cô ấy đang chạy đến chụp quả bóng Ferris đã ném ra ở khoảng cách con người bình thường không thể tưởng tượng được.

Chúng ta sẽ không nói về Iris cho bây giờ. "Chuyện gì xảy ra sau đó?"

Sion hỏi. Ferris nghiềm ngẫm xiên bánh dango Sion đã mua và đã trả lời,

"Thật tốt. Có lẽ vì chiến tranh đã nổ ra. Hành động của đối phương khá vội vàng trong thời gian gần đây. Tôi cho rằng chúng ta sẽ có thể tìm ra ai là chủ mưu."

"Thật không?"

Vào lúc này.

"Chị hai, em bắt bóng về rồi! Bóng rơi xuống hồ, vì vậy em đã phải lặn xuống nước để lấy nó lên. Thế nào? Em có nhanh không? Iris tuyệt vời, phải không?"

Iris ướt như chuột lột nhìn hết sức vui mừng trở về và trả bóng về tay Ferris.

Sau khi nhận được nó, Ferris trầm trồ,

"Thật tuyệt vời, Iris. Lần sau cố gắng giảm thời gian đem nó về nhé."

Ferris nói thế, và rồi lại ném bóng đi. Không ai có thể tưởng tượng cánh tay cô kiếm đâu ra ngần ấy sức mạnh, và cũng không ai biết cô ném bóng đi thế nào. Dù sao, quả bóng được ném đi không có quỹ đạo rõ ràng khi nó bay thẳng ra với một tốc độ không thể tin được và ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn.

Thành thật mà nói, nó thực sự không thể để ai đó đuổi theo trái bóng vi diệu này.

Tuy vậy, Iris nhìn rất vui vẻ và nói,

"Chị muốn thử em, phải không? Iris chắc chắn sẽ tìm thấy bóng nhanh hơn!"

Nói xong, cô bé này chạy đi với tốc độ khó tin.

Sau khi chơi với Iris một lát, Ferris lại quay sang Sion. 

"Còn cậu thì sao Sion, cậu cũng định ra chiến trường sao?"

Sion gật đầu.

"Ahh. Đó là mục đích của cái học viện đó. Cấp cao đã quyết định gửi lực lượng đi trong 2 ngày tới."

Ferris nhìn vô cảm theo hướng mà Iris đã chạy đi.

"Thật không?"

Cô lẩm bẩm.

Có một khoảnh khắc ngắn ngủi của sự im lặng giữa hai người.

Thật khó để tưởng tượng những gì Ferris đã suy nghĩ qua các biểu hiện của cô, nhưng...

Sion nói,

"Nói nè, Ferris. Cô thực sự lo lắng cho tôi sao?"

Tuy nhiên,

"Không, tôi chỉ nghĩ rằng sẽ không có ai ở đây thường xuyên để cung cấp dango cho tôi."

Ferris ngay lập tức trả lời.

Câu trả lời đến quá nhanh đến nỗi có thể sẽ cảm thấy quá thẳng thừng...

Sion không thể không cười.

"Ahaha, đúng là cô Ferris. Tôi sẽ sắp xếp cho các gian hàng dango sau. Tôi sẽ yêu cầu họ gửi dango tới đây. Nhưng..."

"Un, tôi sẽ tiếp tục theo dõi chủ mưu đó. Tôi sẽ trả lại cho họ thiện ý đầy đủ vì dám để một cô gái xinh đẹp đáng thương lãng phí vào công việc giám sát nhàm chán ... Fufufu."

Ferris nói với vẻ vô cảm.

Chúng ta sẽ không nói về lý do tại sao cô gái này lại có một vẻ ngoài tuyệt đẹp nhưng độ vô cảm đến thương tâm như vậy. Sion nhìn Iris chạy trở lại với một tốc độ đáng kinh ngạc và nói,

"Tôi sẽ để phần còn lại cho cô. Tôi sẽ đến chiến trường trong một thời gian trước khi trở lại. Tôi sẽ không chết. Tôi đã thu xếp để được gửi đến một khu vực an toàn."

"Cái quái gì? Cậu có ý định còn sống trở về sao?"

Ferris thực sự nói như thể đó là một điều đáng tiếc. Sion lơ đẹp cô. Đó là cách họ đối xử với nhau.

Lúc này, Iris đã trở lại.

"Thấy thế nào? Thấy thế nào? Iris nhanh đúng không? Anh trai Sion, Iris nhanh đúng không?"

Sion gật đầu.

"Nhanh thật đấy. Nhóc thực sự tuyệt vời, Iris!"

"Heheh. Tất nhiên rồi. Iris luôn tuyệt vời mà!"

Sion vỗ nhẹ vào Iris mỉm cười trên đầu và mỉm cười. 

"Tôi phải trở lại rồi. Tôi ra quân cùng toàn lực lượng trong hai ngày tới. Tôi sẽ để lại tất cả mọi thứ khác cho hai người."

"Nn. Đừng quên để sắp xếp cho dango."

"Sao không lo lắng cho tôi một chút nhỉ?"

"Dango?"

"Không...thôi, đừng bận tâm. Tôi đi nhé."

Cùng với đó, Sion quay lại và bỏ đi. 

Phần 9

Bầu trời toàn một màu xanh.

Bao gồm Ryner, Kiefer, Sion và các đồng minh của anh, tiểu đoàn gần 120 người được bố trí ở phía nam, ở Đồng bằng Rokzan gần biên giới của Estabul.

Họ cuối cùng đã bước vào chiến trường. Một chiến trường đầy chết chóc...

Nhưng bầu không khí trên đường lại khá vui vẻ.

"Ah, nói gì thì nói, thật là tuyệt vời khi chúng ta có thể là đồng minh của Sion."

"Yeah! Bây giờ chúng ta có thể thoát khỏi cái chết!"

"Cậu có thấy vẻ của những người được gửi đến vùng chiến sự? Họ trông rất đáng thương..."

"Ahh, dù sao, chúng ta thực sự may mắn."

Mọi người đang nói chuyện trên đường đi.

Đội trưởng của quân đội Roland gầm lên với họ,

"Cảnh giác chút đi, được không! Dừng nói chuyện nhảm nhí lại!"

Tuy nhiên, không ai chú ý đến anh ta. Vì thực sự quá ồn ào, Sion chỉ có thể nhắc nhở.

"Mọi người, tốt hơn là hãy giữ im lặng. Có vẻ như chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng chúng ta đang hướng vào chiến trường. Sẽ tốt hơn nếu mọi người cảnh giác."

Tiểu đoàn 120 người đã ngay lập tức yên tĩnh. Một khả năng lãnh đạo tuyệt vời. Dù sao đi nữa, những người tụ tập ở đây đều ở dưới trướng Sion, vì vậy không ngạc nhiên khi họ nghe theo anh.

Khi nhìn thấy thế, đội trưởng có vẻ khá kích động.

"Đừng tự mãn. Nhanh lên và di chuyển về phía trước!"

"Vâng, đội trưởng!"

Tiểu đoàn bắt đầu di chuyển về phía trước một lần nữa. Ryner cũng bước những bước lười biếng khi đi theo mọi người.

"Nói nè, Ryner..."

"Hm?"

"Uun, nó không có gì."

"Có chuyện gì thế?"

"..."

Ryner nghiêng đầu nghi ngờ, và sau đó cậu đã bị đẩy về phía sau bởi những người đứng sau anh ta.

"Vâng, vâng , tôi đang đi đây."

Ryner tiếp tục đi về phía trước một cách nhàn nhã dù cậu nói thế.

Chiến trường thực sự đã rất gần họ. 

Phần 10

Đêm đó...

2 cặp mắt màu xanh tương tự nhau ẩn trong bóng tối. Một cặp không có bất kỳ biểu cảm nào, trong khi cặp kia đầy vẻ ngây thơ. Ferris và Iris.

Họ đã ẩn bên trong Kinh thành (?) Roland, bên trong dinh thự của gia đình Samuels, được xem là của giới quý tộc. Hay đúng hơn, họ đã ẩn hẳn bên trong, ngay bên cạnh phòng ngủ chủ nhân ngôi nhà.

Iris hỏi,

"Chị hai, chị hai. Lão già hói đó là cái gọi là chủ mưu?"

"Nn, đúng vậy. Em phải nhớ điều này. Những người trông như thế này được gọi là chủ mưu. Chủ yếu, những kẻ chủ mưu thường hói, trung niên và béo ú."

Ferris không hề nao núng khi cô đưa ra một cái nhìn thiên vị như vậy.

Trên thực tế, đó là sự thật...

Trong tình hình hiện tại, tên nằm trên giường thật sự là một lão già hói, và từ những gì Ferris điều tra về những sát thủ bước vào nhà gia đình Samuels, chủ sở hữu của gia đình Samuels, Buroff Samuels, là chủ mưu đằng sau tất cả những điều này, vì vậy đã không có bất cứ điều gì đáng để tranh cãi ở đây.

Mắt Iris lấp lánh.

"Hehe! Vậy là, khuôn mặt thế này được gọi là chủ mưu? Iris đã thông minh hơn chút rồi! Rồi, chúng ta làm gì đây, chị hai? Có phải chúng ta sẽ giết hắn ta? Hay chúng ta sẽ mang hắn trở về nhà để tra khảo?"

Một cô bé quá trẻ lại có thể nói những lời như thế mà không có một sự thay đổi trong biểu cảm...Gia tộc Eris thực sự thật đáng sợ...

Ferris là rất hài lòng với thái độ của Iris khi cô ấy gật đầu và nói, "Hãy tra khảo hắn."

Một lát sau.

Trong dinh thự nhà Eris.

"M, mày!? Mày là ai! Ta, tao là ông chủ của gia đình Samuels! Mày dám làm như vậy!? Mày có biết chuyện gì sẽ xảy ra...UWAH!

"Trước khi hắn thậm chí có thể nói, Buroff, kẻ đã bị trói từ trên xuống dưới với một sợi dây thừng, một xô nước tạt vào người hắn, và hắn không thể không rên rỉ. Bên cạnh hắn, Iris đã hò hét hào hứng, "Nước, nước—nhiều nhiều nước hơn!"

Iris Eris bắt đầu hát ca khúc mà cô bé ứng khẩu khi cô đã sử dụng cả hai tay để giữ ba xô nước đầy và tạt chúng nhẹ nhàng .

Cảnh này nếu chỉ như thế sẽ là khá bất thường.

DYD v1 147

Một mỹ nhân như từ thế giới khác đang đứng trước mặt Buroff. Cô có mái tóc vàng quyến rũ và một khuôn mặt xinh đẹp bất thường, nhưng khuôn mặt của cô trông lạnh như băng, và một thanh kiếm ở thắt lưng cô, dường như không phù hợp với vẻ ngoài sang trọng của cô cho lắm...

Tất nhiên, người đẹp này là Ferris. Cô nhìn chằm chằm vào Buroff.

"Trả lời ta ngay lập tức. Sion Astal..."

Trước khi Ferris có thể nói hết, Buroff ngắt lời cô.

"Mày, mày là ai? Mày có biết tao là ai không, và những gì mày đã làm...UWAH!"

Tuy nhiên, đó là tất cả hắn có thể nói. Ferris đưa ra một ánh mắt, và Iris tạt nước trên đầu hắn.

"Mày, mày là a... UWAH!"

Tạt!

"Tao chắc chắn sẽ không th..UWAH!"

Tạt!

"Mày... UWAH !?"

Tạt!

"Kho, khoan... nếu cô tiếp tục tạt nước vào ta như thế, ta không thở... UWAH!" 

Lại tạt!

"Tốt lắm, Iris. Vậy là đủ rồi. Tiếp theo, chuẩn bị tới màn đinh nào."

"Vâng, chị hai!"

Khi nghe cuộc trò chuyện lạnh xương sống giữa hai chị em, khuôn mặt Buroff của cứng lại.

"Kho, Khoan! T...ta hiểu rồi. Ta sẽ nói ..."

Nói xong, Buroff dừng lại.

"Un!"

Ferris nhanh chóng nhận những cây đinh mà Iris đưa cho và ném chúng về phía Buroff.

Swoosh!

Nó có vẻ giống như một cây đinh, nhưng thực tế 5 cây đinh phóng ra từ bàn tay Ferris và đâm xuống mặt đất nơi cơ thể Buroff nằm chễm chệ.

"Ugh ~"

Mặt Buroff ngay lập tức trở nên nhợt nhạt. Ferris đưa ra một cái nhìn lạnh như băng khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó.

"Được rồi, ngươi đã rõ tình hình hiện tại rồi chứ? Ta hỏi ngươi. Ngươi có phải là người lệnh cho sát thủ đến giết Sion Astal?"

"S, Sion Astal? M, mày là thuộc hạ của Sion?"

Một cây đinh nữa bay sượt qua khuôn mặt của Buroff.

"Ugh..."

Ferris chơi với những cây đinh trong tay cô khi cô nói,

"Ngươi không có quyền đặt câu hỏi. Chỉ được trả lời câu hỏi của ta."

"Mà, mày... tự mãn quá đấy..."

Mặc dù nó như thế, Buroff vẫn là kháng cự lại họ.

Nghe vậy, Ferris đã ném đi những cây đinh trong tay cô.

"Ngươi chắc chứ? Thật đáng tiếc. Vì ngươi vẫn khăng khăng giữ thái độ này dù chuyện gì xảy ra..."

Swoosh, Ferris rút thanh kiếm ở thắt lưng của cô ra. Dưới ánh sáng của mặt trăng, thanh kiếm đã được phát sáng với một màu vàng nhẹ trong bóng tối...

Cô gái này với vẻ đẹp huyền bí trông giống như thần chết.

"Chết đi."

Cô từ từ nâng lên thanh kiếm của mình.

Ngay lập tức.

"Kh, khoan! Th, thật vô nghĩa với cô để làm điều đó, phải không? Cô là sát thủ được thuê bởi Astal, phải không?  Astal chắc chắn sẽ chết,  vì vậy thật vô nghĩa khi giết ta. Vì thế, vì thế, hãy tha cho ta đi!"

Nghe những lời này từ Buroff, mắt Ferris ngay lập tức khẽ nheo lại. Cô buông lỏng thanh kiếm trong tay, tra nó vào bao, và hỏi,

"Ngươi nói rằng Sion sẽ chết? Ý ngươi là gì?"

Đột nhiên, Buroff cười khinh khỉnh khi hắn nghĩ rằng hắn cách nào đó vừa xoay xở để giữ lại mạng sống của mình. Khuôn mặt của hắn nở một nụ cười tự mãn và mỉa mai.

"Ta nói rằng, Astal chắc chắn sẽ chết. Hắn ta đã bị bẫy. Ngươi có biết tình hình tại Đồng bằng Rokzan nơi hắn ta hướng tới không? 50 hiệp sĩ pháp sư của Estabul tin vào các thông tin sai lệch bọn ta truyền ra và tụ tập ở đó. Ai cũng biết, các hiệp sĩ pháp sư...được gọi là lực lượng mạnh nhất trong quân đội. Họ là một nhóm quái vật. Chỉ có một nhóm hiệp sĩ pháp sư có thể đánh bại một nhóm hiệp sĩ pháp sư. Họ không phải thứ đám chim nướng tái Astal bí mật thu thập có thể đấu lại. Bọn chúng sẽ bị tiêu diệt. Tên Astal đã chọn phải chiến trường nguy hiểm nhất cho bản thân hắn, và thậm chí còn nghĩ rằng hắn sẽ đi đến nơi an toàn nhất. Hehe! Thật buồn cười, phải không? Không những thế bọn ta còn đặt sẵn một tên gián điệp giữa đám đồng chí trung thành của Astal. Hehehe! Thực sự...tên đó thực sự ngu ngốc! Hắn chỉ là đồ chơi của chúng ta... không, đồ chơi của ngài Hoàng tử. Nghĩ rằng hắn thực sự có cơ hội chiến thắng. Thực sự... hehe!!"

Buroff tiếp tục cười.

"Dù sao đi nữa, tên Astal đó chỉ là một con chó bước ra từ lũ súc vật hạ cấp, một con chó giẫy giụa trong lòng bàn tay của chúng ta và sẽ bị bắn chết. Có lợi gì khi giúp đỡ một tên như thế? Có lẽ cô đã nhận một số tiền từ tên đó, nhưng cô không có chút ý thức trách nhiệm với tên Astal đó phải không? Hay là thế này? Ta sẽ trả gấp đôi số tiền tên Astal đó đã trả. Cô sẽ trở thành người yêu của ta chứ? Khuôn mặt xinh đẹp của cô... he, hehe. Cái đó của ta tốt hơn so với thanh kiếm... argh!"

Trước khi hắn xong, Buroff bị đánh mạnh phía sau đầu bởi Iris, và ngay lập tức ngất đi.

"Tên chủ mưu biến thái này! Mi không thể nhìn chị hai với đôi mắt hạ cấp như vậy! Đúng không? Em nói đúng không? Chị hai?"

Iris quay lại nhìn chị gái, nhưng Ferris không trả lời cô.

Có vẻ cô ấy đang suy nghĩ về điều gì đó khi cô nhìn vào xa xăm.

"Chị h... ah, em hiểu rồi... chị đang lo lắng cho anh trai Sion?"

Nhưng Ferris lắc đầu.

"Không."

"Chị. Anh trai Sion sẽ chết à? Chúng ta sẽ không có Dango để ăn rồi, phải không? "

Ferris không trả lời khi cô lẩm bẩm với chính mình.

"......Hắn ta nói...Hoàng tử? Rốt cuộc Lucile đang làm cái quái gì cơ chứ..."

Tại thời điểm này, Ferris cảm thấy một sự hiện diện lạ thường, và ngay lập tức căng thẳng. Mặc dù cô ấy không cảm thấy bất cứ điều gì trước đó, nó giống như cô ấy bị bao phủ trong một cảm giác khó chịu...

Đôi mắt Ferris quay lại nhìn sự hiện diện.

Đôi mắt Ferris trở thành sắc nét hơn và thu lại...

Không biết từ khi nào một cậu thanh niên  đã đứng đó. Cậu thanh niên tóc vàng, nồng nặc sự hiện diện của ma quỷ, đứng quay bờ  lưng thanh mảnh về phía Ferris khi anh nhìn lên bầu trời.

"Trăng đẹp thật nhỉ, Ferris. Anh thực sự ước anh em ta có thể thưởng thức ánh trăng cùng nhau trong một đêm trăng đẹp như hôm nay."

Đó là Lucile. 

Cơ thể của cậu tỏa ra một sự hiện diện kiêu hãnh và ác độc.

Dưới ánh trăng phản chiếu, thân ảnh anh tràn trề một cảm giác bất an.

"Nn...anh hai? Tại sao anh lại ở đây?"

"Hỏi tại sao anh lại ở đây? Thật là một đứa em lạnh lùng. Anh không thể tận hưởng một đêm trăng đẹp như vậy với em gái của anh sao?"

Lúc này, Iris trốn ra đằng sau Ferris vì một số lý do và nói,

"Không, em ghét anh, anh hai! Anh không chơi với em và luôn muốn em luyện tập mọi lúc!"

"Ahaha, em thực sự thích Ferris, phải không, Iris?"

"Un! Em thích chị hai!"

Ferris dùng tay vỗ Iris, người đã bám vào cô hết sức ngây thơ trong khi vẫn còn thận trọng.

Đối mặt với người anh này của cô...

"Vậy, lý do thực sự của anh là gì?"

Và rồi, Lucile từ từ quay lại...

Ngay lập tức, Ferris nắm lấy đầu Iris và vùi mặt cô bé giữa vòng eo của mình.

"U! Ugh! Có chuyện gì sao, chị hai? Nó khiến em đau..."

Iris chỉ có thể nói những lời ấy. Ferris sử dụng một cú chặt karate đánh vào cổ Iris, và Iris ngất đi ngay sau đó.

Nhìn thấy vậy, Lucile mỉm cười.

"Ah, vậy là em thực sự rất yêu Iris đấy, Ferris? Bởi vì thế mà anh luôn bị buộc phải trở thành nhân vật đáng ghét. Em thật sự rất tinh quái đấy, Ferris."

Ferris không trả lời khi cô chỉ đơn thuần sử dụng đôi mắt vô hồn của mình...

Để nhìn vào anh trai trước mặt cô.

Con quái vật trước mặt cô...

Lucile mỉm cười.

Một cách ngây thơ.

Anh nở một nụ cười như trẻ con, nhưng tay anh lại đang nắm cái đầu của Buroff mà anh đã cắt ra.

Anh thực sự đã cắt đầu của một người một cách gọn và sạch...

"Ferris, em phải hoàn thành tốt công việc của em. Nếu em tiếp tục để cho một người như vậy tồn tại, nó sẽ gây ra rất nhiều thiệt hại cho gia tộc Eris, đúng không?"

Nhưng Ferris vẫn không động đậy, ngay cả sau khi nhìn thấy đầu của một người đã được cắt sống...

Ferris không quan tâm về lời Lucile khi cô hỏi.

"...Anh có ý định làm gì? Chủ mưu là một hoàng tử? Điều đó có nghĩa Sion là hoàng tử? Anh biết điều đó từ trước, phải không?"

Nghe vậy, Lucile mỉm cười.

"Ừm, em nói gì thế? Cậu ta thực sự là một người thú vị, đúng không? Ai biết được cậu ta sẽ còn sống quay lại hay sẽ  chết luôn ở đó?"

Tại thời điểm này, Lucile nâng đầu của Buroff lên cao và ném nó lên.

Sau đó, cậu nói,

"Gia tộc Eris chỉ theo vua, vị vua thực sự."

"......Anh nói...vua?"

"Đúng vậy. Nếu cậu ta chết ở đó, có nghĩa là cậu là kẻ vô dụng. Nhưng, nếu cậu còn sống trở lại..."

Tại thời điểm này, Lucile từ từ nâng lên tay của mình, thật chậm...

Sau đó,

Khoảnh khắc cái đầu rơi từ trên trời xuống chạm vào tay Lucile, nó đột nhiên biến mất không một dấu vết...

Ngay cả Ferris không thể nói được những gì Lucile đã làm. Tất cả những gì cô thấy là anh chạm vào nó một cách nhẹ nhàng và nó biến mất.

Lucile lại nhìn lên bầu trời.

"Đúng. Nếu cậu ta còn sống trở lại, sẽ đến lượt anh phải hành động. Anh muốn đi theo cậu ta trong khi cậu ta có thể đáp ứng mong đợi của anh...Thấy thế nào, Ferris? Không phải là điều đó rất thú vị?"

"Un...em không nghĩ rằng bất cứ ai có thể sống sót trở về sau khi chiến đấu với 50 hiệp sĩ pháp sư."

"Thật dễ dàng đối với anh."

"Sion không phải anh."

"Đúng vậy. Cậu ấy không phải là anh. Anh không có kỳ vọng cao vào khả năng của cậu ấy. Những gì anh mong đợi từ cậu ta là cái gì đó vượt xa quyền lực. Số phận của cậu đã luôn luôn lắc lư trong cơn bão. Nhưng Ferris, em đã cứu anh ấy một lần trước đây. Và anh đã không giết chết cậu ta. Điều đó có nghĩa là gì? Fu, fufu ... không phải là điều này quá thú vị sao?"

"Thật sao? Em không thấy nó thú vị chút nào cả."

Ferris quay lưng lại Lucile khi cô mang Iris bất tỉnh và bước về phía trước.

"Anh hai, điều này không can hệ gì với em. Anh là người đứng đầu của gia tộc."

"Fufu, em vẫn lạnh lùng như mọi khi, Ferris. Em đang nói rằng em không quan tâm cho dù Sion là sống hay chết?"

Nghe vậy, Ferris không quay trở lại và nói rõ ràng.

"Không hề."

Lucile mỉm cười.

"Đúng vậy. Đó là tính cách của em. Và em như thế đã cứu sống cậu ta trong quá khứ. Fufu, thật là quá thú vị. Quá thú vị."

Bầu trời bắt đầu chuyển sang màu trắng.

Một khi đêm trôi qua, có lẽ Sion và nhóm của cậu sẽ bước vào chiến trường vào sáng hôm sau? Liệu cậu ta có thể để tồn tại? Hoặc cậu sẽ chết trên chiến trường?

"Liệu cậu ta có phải là người được chọn?"

Ferris lẩm bẩm.

"...Không phải việc của tôi."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận