Netoge no Yome ga Ninki I...
Aboun (あボーン) Dan Kanda (館田ダン)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 2

Chương 32: Trong tủ quần áo

29 Bình luận - Độ dài: 1,298 từ - Cập nhật:

Thực hiện: TN_NDM, KnTheBoi.

Mọi đóng góp về chất lượng bản dịch đều được tiếp nhận.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 32: Trong tủ quần áo

“Ở đây, phải không nhỉ?” (Kazuto)

Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa ngày hôm sau. Tôi đang đứng trên lầu hai của cơ sở trường cũ.

Bình thường thì nơi này chỉ được dùng để làm kho chứa đồ hay phòng sinh hoạt của các câu lạc bộ.

Nhưng đó chỉ là tầng một mà thôi.

Tầng thứ hai ở trên hoàn toàn không có ai sử dụng và bị bỏ hoang.

Đến giờ nghỉ trưa nơi này hiển nhiên sẽ không bị chiếm cứ. Không ai lại đi đến cơ sở cũ của trường làm gì cả.

“Vào thôi...” (Kazuto)

Quyết định xong tôi nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng.

Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua người tôi.

Có thể thấy những bộ bàn ghế trong phòng học này đã được dời đi.

Và tại đó, Rinka đang đúng bên cạnh chiếc cửa sổ, trông có vẻ thoải mái.

Mái tóc dài bóng bẩy của cô đung đưa theo làn gió trong khi đang đưa mắt ra ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

Vẻ đẹp ấy khiến tôi không thể không đắm chìm được.

Cái nóng âm ỉ mới chỉ vài phút trước nay đã lập tức tan biến.

“Tớ đến rồi đây, Rinka.” (Kazuto)

“......Kazuto-kun.” (Rinka)

Rinka chậm rãi quay đầu.

Biểu cảm trên khuôn mặt ấy vẫn như mọi khi, lạnh lùng nhưng kiều diễm.

Như mặc kệ cái nóng trong phòng học, cô ấy vẫn giữ được gương mặt lạnh cùng bầu không khí idol lãnh đạm.

Tôi nhìn xung quanh hành lang để xác nhận rằng không còn ai khác ở đây rồi mới đóng cánh cửa lại và bước đến Rinka.

“Có vẻ như sẽ không có ai đến đây. Nhưng ngược lại, nơi này im ắng đến mức làm người ta nôn nao.” (Kazuto)

“Nói cách khác, sẽ không ai biết chúng ta đang làm gì cả.” (Rinka)

“Cậu nói như vậy làm tớ lo lắng đấy.” (Kazuto)

“Nếu như Kazuto-kun muốn thì...Tớ luôn sẵn sàng đấy?” (Rinka)

Rinka, má đỏ ửng, cúi đầu xuống liếc nhìn tôi.

“Không...Như vậy nguy hiểm đấy.” (Kazuto)

“Nhưng tớ là vợ của Kazuto-kun mà? Tớ sẽ chiều theo mọi yêu cầu từ chồng của mình, Kazuto-kun, mong muốn.” (Rinka)

“Tớ thật sự rất vui khi cậu nói vậy...” (Kazuto)

Mặc dù Rinka rất chủ động, nhưng tôi muốn giữ một mối quan hệ có tiết chế và lành mạnh với cô ấy.

Đó là bởi vì việc gặp cô ấy trong khuôn viên trường đây thôi cũng đã rất nguy hiểm.

Thậm chí mới ngày hôm qua, chúng tôi mới còn ở trên sân thượng và chút nữa lại bị phát hiện rồi......

“Chúng ta dùng bữa trưa thôi. Tớ tìm được bàn và ghế bên kia rồi.” (Rinka)

Rinka giục tôi quay lại nhìn phía sau của phòng học. Ở đó là một bộ bàn và hai chiếc ghế đã được xếp ngay gần cửa sổ. Trên đó đặt một hộp xếp tầng được bọc trong vải xanh nhạt. Chiếc tủ khóa lẻ loi bị bỏ lại trong một góc phòng cũng nằm trong tầm mắt. Nên trong đây ít ra vẫn còn một số thứ.

“Hôm nay tớ đã cho vào món hamburger mini yêu thích của Kazuto-kun đấy.” (Rinka)

“Oh, thật sao? Cảm ơn cậu nhé.” (Kazuto)

Trao đổi vài câu, tôi ngồi xuống ghế.

Cùng lúc đó, Rinka mở lớp vải bọc của hộp cơm trưa ra.

“Này, cậu có chắc là chỗ này ổn không? Liệu sẽ có ai đến đây chứ?”

“Đừng lo, ổn cả mà. Cứ để đó tớ lo cho.”

Từ hành lang, tôi có thể nghe thấy tiếng một cặp nam nữ đang nói chuyện.

Ngay tức khắc, căng thẳng dâng trào giữa tôi và Rinka.

“T-Tệ rồi. Họ có khi vào phòng này mất.” (Kazuto)

“Chúng ta trốn thôi!” (Rinka)

“Nhưng trốn ở đâu bây giờ--------chỉ còn mỗi chiếc tủ khóa......!” (Kazuto)

Tôi chạy vội về chiếc tủ, mở của ra rồi kiểm tra bên trong.  Trông trơn, chắc là vừa đủ cho hai người chui vào. Không khó để tưởng tượng ra tình trạng chật hẹp. nhưng...

“Kazuto-kun...” (Rinka)

“Tớ biết...!” (Kazuto)

Tôi nhanh chóng đẩy mình vào bên trong.

Rinka liền nép cơ thể vào khoảng trống giữa tôi và chiếc tủ.

“Phải đóng cửa lại.” (Kazuro)

“Ừ-ừ.” (Rinka)

Tôi nắm lấy cạnh cửa rồi kéo ngược. Chiếc tủ đã được đóng sầm lại.

Ngay sau đó, chiếc cửa phòng học được mở toanh ra. Bọn họ vào đây thật rồi.

“Thấy chưa? Có ai ở đây đâu nào?”

“Woow~, Chỗ này tốt thật đấy.”

“Hôm qua tớ vô tình tìm ra chỗ này. Bọn họ ngốc đến nỗi quên khóa cả cửa luôn mới ghê chứ.”

Qua lỗ thông khí trên tủ, tôi nhòm ra bên ngoài.

Một cặp trai gái sành sỏi tóc nâu bước vào trong phòng.

Bọn họ dựa và nhau rồi bắt đầu ôm ấp.

...Tôi nghĩ chắc không phải đâu, nhưng bọn họ vì tìm một nơi kín đáo nên cũng đến đây sao?

Khác với tôi và Rinka, họ dường như đã bước đến giai đoạn người lớn rồi.

“Thật là...mou, chờ chút nào, M...nnn!”

Tiếng rên khó dễ của cô gái kia vang vọng trong tai.

Quyết định không nên nhìn thêm nữa, tôi ngoảnh mặt khỏi chiếc lỗ thông khí.

Nhưng quay lại là gương mặt giờ đã đỏ bừng của Rinka.

Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

Đây là chuyện bình thường. Trong chiếc tủ chật hẹp như vậy để hai người có thể lọt vào buộc phải dính sát vào nhau như thế này rồi.

Ngoài ra còn cái nóng của mùa hè. Mồ hôi tự nhiên đổ ra thôi.

Phần tóc mái của Rinka đang dính vào trán của cô ấy.

“Ka...Kazuto-kun...” (Rinka)

Rinka nhìn tôi bằng vẻ lo âu. Giọng không một chút sức lực và khốn khổ.

...Đ-Đây không phải là do trời nóng sao?

“Rinka, cậu có ổn không?” (Kazuto)

“Có thể tớ, khôn ổn, cho lắm.” (Rinka)

“Chuyện đó...Cậu chịu khó một chút cho đến khi họ rời đi đã.” (Kazuto)

Chúng tôi thì thầm với nhau.

“M-Mùi hương của Kazuto-kun...mùi hương của cậu ấy...đang...đang lấp đầy nơi này!” (Rinka)

“Cậu là biến thái sao?” (Kazuto)

Tôi thấy có khi mình đang gặp rắc rối khác rồi.

“Khoan đã! Trên bàn có hộp cơm trưa kìa! Chắc có ai ở đây rồi!”

---------Chết.

Bọn mình bỏ quên hộp cơm trưa trên bàn mất rồi!

“Ugh Thật là! Ngươi ở đâu?”

“Không, không! Cái tủ kia nhìn khả nghi lắm! Chắc chắn có người ở trong đó rồi!”

“Ra đây mau! Không ra là tao mở tung cửa ra đấy!”

Những âm thành giận dữ vang vọng, làm rung chuyển cả chiếc tủ.

Tệ rồi, thật sự rất tệ.

“...Kazuto-kun.” (Rinka)

Một Rinka đang lo lắng dựa vào tôi.

...Chết tiệt, vận may tệ hại gì thế này.

Tên tóc nâu bảo chỉ vừa mới vô tình tìm ra nơi này ngày hôm qua.

Sao không phải ngày mai hay gì đó đi cho nhờ.

“ORAAA!”

Rầm!

Có chấn động. Chiếc tủ vừa bị đá từ bên ngoài.

“Giờ tao mở ra đấy!”

Có tiếng nắm tay lên vịnh cửa.

Rinka và tôi không còn cách nào ngoài co lại và chờ khoảnh khắc tiếp theo.

----------------------------------------------------------------------------------------------

Chúc mọi người một năm mới thật vui vẻ, ấm no hạnh phúc bên gia đình và những người thân yêu nhé!

Chúc Mừng Năm Mới!

Bình luận (29)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

29 Bình luận

Thanks trans
Xem thêm
Thấy người ta đến trước vẫn hung hăng thế kia cơ á , mấy thằng học sinh Nhật này hay bị ảo sức mạnh nhỉ !
Xem thêm
Main mà ra đập cho mấy phát thì ở đấy mà đạp cửa:)
Xem thêm
@_proslimevn: main đập là còn may, lỡ như main nó xước tí thì chị nhà sẽ kh đơn là giản là đập như thg main đâu=))
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Uả nếu thấy hộp cơm trưa, bt là có người ở đó trước r thì đáng lẽ lũ này phải là người rời đi chứ? Dở hơi à:))?
Xem thêm
#khongcuunoi
Xem thêm
Bắn bỏ m* mấy thằng phá đám đê
thanks trans.
Xem thêm
Đù móa :))
Thảo nào nó cũng đá cái cửa bên cạnh cho xem :)))
Xem thêm
Có 1 cái tủ lẻ loi thôi =]
Xem thêm
douma đang gay cấn mà sao lại ngừng r
Xem thêm
Căng thế
chắc ko bại lộ đâu nhờ hoào quang NVC
Xem thêm
Toang ròi
Sp đâu ra gánh =))
Xem thêm