[WN] Arc Nhập học - nửa đầu Học kì 1. Chap 1~50
Chương 37: Lời tuyên chiến (1)
18 Bình luận - Độ dài: 928 từ - Cập nhật:
Nole: .mikayy ;3.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Vẫn không bắt máy sao..."
Tôi cố gọi thêm một lần nữa nhưng Yuki vẫn không nghe.
Tôi phải nói chuyện với cô ấy ngay lập tức, không chắc ngày mai Yuki đã có thể lên trường.
Hơn nữa, tôi thấy lo khi Yuki không nghe điện thoại.
Vì vậy, tôi quyết định đến thẳng nhà Yuki luôn, tôi sẽ lấy cớ là giáo viên nhờ tôi mang tài liệu đến.
Tuy biết nhà Yuki ở đâu, nhưng tôi chưa từng vào nhà cô ấy.
Vì cả tôi và Yuki đều không muốn gặp lão già khó ưa kia, nên dù là Tết hay lễ hội Obon, chúng tôi cũng chỉ về nhà cha mẹ tôi, chưa từng về lại nhà cô ấy.
Chỉ có duy nhất một lần khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn, tôi có đưa cô ấy về nhà để lấy đồ.
"Hình như là... đường này..."
Tôi dựa vào ký ức của quá khứ... à không, tương lai, để đến nhà Yuki.
"Kia rồi. Chính là ngôi nhà này."
Tôi dừng lại trước một ngôi nhà hai tầng, tuy không tới mức là biệt thự, nhưng với diện tích đất rộng thế này chắc chắn giá trị bất động sản không dưới một tỷ yên.
"Ai đấy?"
Một giọng nam ngái ngủ vang lên.
Tôi cứ tưởng đó là lão già đáng ghét kia, nhưng giọng nói này có vẻ trẻ hơn. Chắc là...
"Ồ, bạn trai của Yuki đấy à?"
Một chàng trai mặc áo phông, quần đùi bước ra. Là Arisugawa Yuuma, anh trai của Yuki.
"Ừm... tên cậu là... à, Suzuhara-kun. Suzuhara Masaomi."
Tôi ngạc nhiên khi anh ta nhớ mặt, lại còn nhớ cả tên tôi nữa. Tôi chỉ mới giới thiệu tên mình có một lần cho anh ta.
"Yuki đang ở trong phòng. Không biết có dậy chưa."
Yuuma chỉ tay vào trong nhà.
"Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy trước cửa phòng không? Tôi có chuyện quan trọng muốn nói."
Yuuma lại gần khoác vai tôi rồi thì thầm.
"Ừ. Cậu muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không nói với cha tôi đâu."
"Anh nói vậy là không nên đâu."
"Gì thế? Sao lại nghiêm túc vậy?"
Yuuma bĩu môi chán nản, rồi dẫn tôi vào nhà.
"Đi lên cầu thang, rẽ phải là đến phòng nó. Cậu cứ tự nhiên."
Yuuma đưa tôi đến chân cầu thang rồi quay trở lại phòng khách.
Hình như anh ta đang xem tivi, tôi nghe thấy giọng nói của người dẫn chương trình.
"Yuuma-senpai, anh có thời gian nói chuyện với tôi một lát không?"
"Hả? Tôi á?"
"Tôi có vài điều muốn hỏi anh."
Yuuma nheo mắt rồi đáp lại.
"Mà thôi, tôi cũng đang rảnh."
Anh ta đi vào phòng khách tắt tivi.
"Đây, trà ngon đấy."
Yuuma đặt một tách trà trước mặt tôi rồi ngồi xuống, uống một ngụm trà.
"Đừng có làm đổ nhé. Tấm thảm này mấy triệu yên đấy."
"Mấy triệu yên sao?"
Tôi cúi xuống nhìn tấm thảm, đưa mắt kiểm tra nhãn mác.
"Tuy là hàng hiệu, nhưng chắc chỉ khoảng vài trăm nghìn yên thôi."
"Chậc... Cậu biết rõ thật đấy nhỉ. Mà vài trăm nghìn yên thì cũng phải giật mình chứ."
Nhà vợ chồng tôi trong tương lai cũng có một tấm thảm của hãng này, tôi biết cũng chẳng lạ.
"Vậy… cậu muốn hỏi tôi chuyện gì? Màu đồ lót của Yuki à?"
"Chuyện đó thì hỏi trực tiếp cậu ấy sẽ thú vị hơn."
"Haha. Cậu hiểu chuyện đấy."
"Tôi muốn hỏi về dự định tương lai của anh."
"Dự định tương lai? Của tôi?"
Yuuma nhướn mày khoanh tay trước ngực, có vẻ tò mò.
"Sao cậu lại quan tâm đến chuyện đó?"
"À không, tôi chỉ tò mò về dự định của một Thủ khoa khác. Anh định học trường đại học danh tiếng, rồi sau này về nối nghiệp công ty của cha anh sao?"
"Tôi không định thừa kế công ty."
Yuuma chống cằm cười ranh mãnh.
"Tôi sẽ đi du học ở Mỹ rồi định cư luôn ở đó."
Quả nhiên là vậy à.
Ngay từ lúc này, anh ta đã tự quyết định tương lai của mình rồi.
"Tôi đã nói chuyện với cha rồi. Ông ấy đưa ra điều kiện là tôi phải tốt nghiệp Thủ khoa, rồi tự xin học bổng vào một trường đại học danh tiếng ở Mỹ."
"Sao anh lại muốn sang Mỹ?"
"Vì tôi muốn thành lập công ty riêng. Nếu muốn khởi nghiệp thì Mỹ - đất nước có nền kinh tế số một thế giới - là lựa chọn tốt nhất, chứ không phải đất nước đang trên đà suy thoái này."
"Làm giám đốc của Ariscore không được sao?"
"Không được, tôi không thích thừa kế công ty của cha. Tôi muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, tạo ra một công ty lớn mạnh hơn Ariscore."
Yuuma ưỡn ngực cười tự tin, trong mắt anh ta không hề có chút lo lắng nào. Nếu là một học sinh bình thường nói ra những lời này, chắc chắn sẽ bị cười nhạo là trẻ con, mơ mộng hão huyền…
Nhưng với anh ta thì khác, anh ta toát ra khí chất của một người làm được điều mình nói.
Mà anh ta cũng đã thành công thật.
Tôi nhớ đến lúc anh ta với tư cách là Chủ tịch kiêm người sáng lập của Cross Streamers, đến nhà gặp vợ chồng tôi.
18 Bình luận