Tập 01
Chương 10: Chẳng thể đặt tên cho thứ xúc cảm vẫn đang lớn dần trong vô thức này (Phần 1)
4 Bình luận - Độ dài: 2,064 từ - Cập nhật:
Trong trường hợp được người khác gọi, giả sử mà địa điểm là phía sau phòng thể dục thì nghe có phải lãng mạn không.
Dẫu vậy, vị trí mà tôi được gọi tới thường thì đều đã định trước.
「Arimachi. Sắc mặt cậu dạo gần đây trông có vẻ sáng hơn mọi khi nhỉ」
Phòng tư vấn học đường.
Phòng hướng nghiệp giờ đây đã chỉ còn là dĩ vãng.
Kamakura-sensei với chiếc áo jersey màu hồng có thể nói là vẫn giống như thường lệ. Và Kamakura-sensei hiện đang nhíu mày lại với tâm trạng có vẻ không tốt.
Hay nói tóm lại là, vẫn hệt như mọi khi. Nếu có thứ gì đó bất thường ở đây thì có lẽ là tình trạng của tôi chăng. Hoặc ít nhất thì đó có thể là điều mà Kamakura-sensei đang nghĩ.
「Cô để ý em quá rồi」
「Thì cậu chẳng phải là cái đứa gần như là bản mặt cho toàn bộ rắc rối ở cái trường cao trung này à」
「Em cũng bắt đầu tự biết để ý đến sức khỏe mình rồi mà」
「Hou~. Cụ thể hơn xem nào」
「A~...... Như là thực phẩm bổ sung giúp cải thiện chất lượng máu chẳng hạn?」
「Mới còn đang học cao trung thì đứng có uống mấy thứ đó, cái thằng ngố này. Vậy rồi rốt cuộc có gì khác thường không?」
Quy tắc số hai, tuyệt đối giữ bí mật và không được kể cho bất kỳ ai về chuyện này.
Mà với chuyện này, dù là không có trong điều khoản hợp đồng thì tôi cũng không thể kể cho bất kỳ ai được.
「Không đâu cô. Vẫn là Arimachi Kaname, vẫn là thằng nhóc rắc rối như mọi khi đây cô」
「............ Mà, kệ đi. Miễn cậu vẫn ổn là tốt rồi」
Kamakura-sensei tỏ ra ngờ vực nhìn tôi.
「Mà tôi cũng nói mãi rồi đấy, nếu có chuyện gì thì hãy cứ trông cậy vào người người lớn đi」
「Vâ~ng」
「Cón nếu muốn tự thú thì tôi cũng luôn sẵn sàng đồng hành cùng cậu」
「......Ác quá cô」
Với hai tay vẫn nhét túi quần, tôi đứng dậy.
Và khi đặt tay lên nắm xoay cửa, tôi chợt khựng lại.
「A, sensei. Theo cô thì ma cà rộng sẽ thích thứ gì?」
「......Không phải máu thì còn là gì nữa」
「Ngoài đó ra ấy」
「Vậy thì…… chắc chắn là cà chua rồi」
「Hẳn rồi nhỉ」
____________________
Khế ước với Asahi vẫn cứ tiếp diễn như thường lệ.
Cảm giác mâu thuẫn không biết bản thân có nên tiếp tục chuyện này hay không, và rồi sau đó là cảm giác hối hận lặp lại sau khi xuống tay với Asahi. Việc ngày càng ngộ ra sự bất thường bên trong chính bản thân mình nhiều hơn cũng kéo theo đó là cảm giác tội lỗi. Dẫu vậy, Asahi vẫn cứ mỉm cười đầy bí ẩn mời gọi tôi. Với vẻ mặt tỏ ra hài lòng mặc dù thực tế phải chịu đau đớn giằng xé đó, để rồi một ngày chính cái cảm giác tội lỗi này sẽ dần phai nhòa, tôi cảm thấy sợ.
Mặc dù chính Asahi bảo rằng là ổn và ngay cả bản thân cũng dần quen với chuyện này…… Rốt cuộc thì cũng chẳng hơn gì một đống bao biện cả.
Hơn nữa là dạo gần đây, Endou…… Aratame Kase cũng thường xuyên bắt chuyện với tôi. Một nam sinh mà hoàn toàn có thể gói gọn trong hai từ “vô hại”. Về khoản đó thì Kase dường như còn có phần đặc biệt hơn người thường.
「Này, Arimachi. Bắp tay cũng mang lại cảm giác giống như là ngực đó, cậu nghĩ sao!」
Kase thản nhiên đưa ra một chủ đề ngớ ngẩn với vẻ mặt đầy bí hiểm.
「Làm như tôi biết ấy」
「Liệu tôi có thể thử chạm vào Arimachi được không?」[gote: yru gei?]
「Há? Tự sờ của mình đi」
「Nếu là của mình thì làm sao mà có ấn tượng nào chứ!?!?」
「Ai mà lại đi muốn cái ấn tượng khi sờ người khác của cậu chứ! Thử nghĩ ngược lại mà xem!」
「......Vậy thì, rốt cuộc là có được không?」
Kase đánh mắt một cách có đầy chủ ý.
「Không!」
Thầm cảm thấy phấn khích trong lòng với chút tán nhảm cùng một người bạn bình thường này, tuy nhiên trong lòng vẫn có phần lăn tăn vì vốn cậu ta không biết rằng tôi là “người sói”. Cảm giác này, cứ như thể, là đang bị lừa vậy.
Về cơ bản thì tôi với Asahi không hề có bất kỳ giao tiếp nào trong lớp. Bởi vì cậu ta lúc nào cũng ngủ nên tôi cũng không có lý do gì để bắt chuyện cả. Còn những lúc chúng tôi nói chuyện thì chỉ xảy ra khi tôi muốn giết Asahi hoặc là cậu ta muốn ăn tôi.
Giờ giải lao.
Asahi ngồi ở phía ngay trước mặt gấp đôi một mảnh giấy lại rồi đưa cho tôi. Ở bên trong tờ giấy là những nét chữ nguệch ngoạc có ghi 「Nước ép cà chua」. Và khi tôi ngẩng lên nhìn Asahi, cậu ta lại đổ gục người xuống bàn.
Ý là bảo tôi đi mua ấy hả? Thế ra đây là tờ order chắc? Mà chẳng phải cậu ta không thực sự thích nước ép cà chua hay sao. Thế rồi rốt cuộc cái vẻ không hài lòng khi trước là gì.
「Oi~」
「............」
「Oi~! Asahi」
「......Guu~」[note: sfx]
Chỉ đang chợp mắt hay là đang giả vờ ngủ. với lại Guu~ nghĩa là sao. Chả lẽ cứ để kệ cậu ta ngủ mãi thế này à.
Maá~. Mấy thứ như kiểu nước ép cà chua đâu phải máy bán hàng tự động nào cũng có đâu chứ. Mà không, cứ làm như cửa hàng tiện lợi được nối thẳng với căng tin trường không bằng ấy? Biết là phiền thật, nhưng nếu xem xét lượng máu mà Asahi hút từ tôi thì có lẽ vẫn chưa đủ nhỉ……
Rốt cuộc, tôi lại phải lết xác ra tận ngoài cửa hàng tiện lợi để tìm nước ép cà chua.
Chẳng biết vì sao mà Asahi luôn xuất hiện trong lớp trước khi tôi tới.
Giờ nghỉ trưa. Tại phòng học trống bên tòa nhà phía đông.
Căn phòng vẫn cứ vừa tối vừa bụi giống hệt mọi khi.
Ngồi ở vị trí hình tam giác nằm giữa kệ và bục giảng, Asahi hút lấy từng ngụm nước ép cà chua bên trong hộp giấy. Mới ban nãy tôi đã vừa phải lết qua cửa hàng tiện lợi để mua thứ này.
「Bộ cậu nghiện nước ép cà chua rồi à?」
Tôi ngồi bắt chéo chân trên bục giảng cạnh Asahi với chiếc túi hàng vẫn đang cầm trên tay.
「Là “yêu”」
「Ờ」
Asahi hôm nay dường như trông có vẻ khá ổn chứ không bị kiểu mơ màng nhỉ. Không chút đờ đẫn nào cả.
Lấy chiếc bánh mì ngọt rẻ tiền mua ngoài cửa hàng tiện lợi ra, tôi cứ thế tọng vào miệng.
「Lại là mấy cái thứ đó nữa. Cậu cũng phải biết để ý chút đến sức khỏe mình đi chứ」
「bla~bla~nhoàm~nhoàm」[note: chờ cao nhân giải nghĩa hộ はがほほふひ]
「Cái tôi cần là đồ ăn của tôi có chất lượng cao hơn. Và mấy thứ đó có ảnh hưởng tới mùi vị đấy」
「Đấy đâu phải là điều để nói với người khác chứ!」
Mặc dù tôi đã cố nuốt vào trong lòng, nhưng rồi lại không kìm được àm cao giọng lên.
「Hay là để tôi làm bentou cho cậu nhé」
「Hả~?」
「Gan xào giá. Pate gan. Gan hầm cay ngọt. Gan-katsu [note66466]. Gan sống」
「Đừng mơ tôi ăn mấy thứ đó」
Mùi vị vốn đã không thích rồi. Cảm giác thì lại càng kinh. Kiểu như, ai mà chấp nhận gan sống cho nổi chứ. Đang cố để giết tôi chắc. Cứ làm như chỉ cần tôi không chết là cứ tùy ý vượt quá giới hạn à. Bộ cậu ta điên rồi chắc.
「Còn cậu vẫn chưa ăn trưa hả」
「Giờ thì tôi ăn đây」
Dứt lời, ánh mắt Asahi ghim chặt về phía cổ tôi.
Ờ, rồi rồi. Ừ tôi chính là thức ăn-kun chứ ai. Chỉ đơn giản là con mồi mà thôi.
Tôi cởi hai cúc áo trên cùng ra và để lộ phần cổ bên trong lớp áo sơ mi ra.
「Thái độ tốt đấy」
Bò bằng cả hai chân hai tay tiến tới phía trước mặt tôi. Asahi chậm rãi liếm môi mình. Ánh mặt tôi không sao thoát khỏi bờ môi căng mọng đó. Tư thế bò người ấy khiến cho mái tóc đen óng rủ xuống nhột nhột bên dưới chân tôi.
Đôi mắt thường luôn ở trạng thái đờ đẫn của Asahi giờ đang trở nên sáng rực. Cứ như thể là đôi mắt của một con thú rình mồi. Mà không, trường hợp này thì đâu thể nói là “như thể” nữa. Bởi vì bản thân tôi hiện tại chỉ là con mồi của Asahi mà thôi.
「Cậu dần cảm cảm thấy quen rồi ha. Đến mức mà tôi bắt đầu tin rằng cậu chính là thức ăn cho tôi rồi đấy」
「Khỏi phải đánh đồng, chỉ là do khế ước thôi」
Và khi khẽ hạ tầm mắt xuống và chợt trông thấy bộ ngực nhỏ nhắn khẽ lấp ló qua khoảng hở trên chiếc áo sơ mi, tôi vội vàng đánh mắt đi hướng khác. Mặc dù ý định ban đầu là không để cho Asahi phát hiện ra, thế nhưng khóe miệng cậu ta đã kịp nhếch lên.
「Ecchi」
「H, hả?」
「Hay ý cậu là không trông thấy gì từ bên ngoài ư?」
Asahi đưa tay phải đặt lên mu bàn tay trái của tôi như đang muốn ngăn cản tôi cử động. Cậu ta sau đó tì lực xuống như để khóa chặt tôi lại vị trí bục giảng, trong khi tay còn lại nắm lấy vai phải tôi. Cứ như thể là một con thú ăn thịt đang cố ghìm chặt con mồi.
「Tôi là tôi, khoái được dọc chạy từ cổ xuống xương đòn của cậu đó」
Asahi từ từ hạ hông xuống đùi tôi trong tư thế cưỡi ngựa hòng không để tôi chạy thoát.
「Những gân máu nổi lên trông cũng tuyệt nữa, chắc sẽ dễ ăn lắm đây」
「Phải rồi đó」
Như thể đang muốn đùa giỡn, Asahi lướt đầu lưỡi dọc từ cổ tôi xuống giống như đang nếm thử con mồi.
Và rồi.
「Itadakimasu」
Cạp~.
Cặp răng nanh cắm phập vào và bắt đầu rút máu ra.
「............~」
Sụt~, sụt~, thanh âm vang lên của nước bọt hoặc cũng có thể là máu rút ra.
Sát bên tai tôi là từng tiếng ực ực bên trong cổ họng Asahi.
Mái tóc đén óng của Asahi giờ đây rủ xuống ngay đầu mũi tôi. Hương thơm tỏa ra từ mùi dầu gội. Cảm giác đau đơn không hề tồn tại, tôi chỉ cảm nhận được như có thứ gì đó đang bị rút khỏi cơ thể mình. Sụt~. Cứ như thể thằng cả linh hồn cũng đang bị rút đi theo từng dòng máu. Tôi chỉ còn biết tận hưởng cảm giác này trong lúc hướng mắt về phía tường phòng.
「N~, ưm~........ Haa~, ngol [note66563]......」
Nhả miệng ra, Asahi đưa lưỡi liếm láp nốt chỗ máu rỉ ra còn sót lại. Đầu lưỡi cứ thế mà trườn dần dần như đang cố khoét sâu vào vết thương. Asahi tiếp tục dồn sức vào bàn tay đang tỳ chặt lấy vai tôi. Và rồi lại cắm răng xuống, một lần nữa.
Cú cắn trở nên mạnh mẽ hơn trước như đang muốn khoét thật sâu vào trong.
Thế rồi.
「......Ga~a」
Thời điểm ập đến chuẩn xác đến từng ly.
Mà không, cũng có thể nói rằng hành động hút máu của Asahi đã thực sự kích thích tôi, đánh thức bản năng bên trong và khiến cho máu tôi như đang sục sôi lên. Xung lực truyền đi mất cơ thể, tâm trí dần bị thôi thúc chiếm lấy đến mức không thể cưỡng lại được.
Đã ba ngày rồi thôi thúc giết người mới trở lại.
====================
WORK IN PROGRESS => 40%
4 Bình luận