Anh Trai Nhân Vật Chính
Tiên Sắc Xám Họa sĩ: Vanlious
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 17: Anh trai khuyên quản gia nên khiêm tốn

22 Bình luận - Độ dài: 3,227 từ - Cập nhật:

Ở thế giới này, ma lực chính là nguồn năng lượng lớn nhất. Nó có ở khắp mọi nơi. Nó có thể tồn tại trong đất, ngụ trong cây cỏ, lởn vởn trong không khí, lặn ngụp ở sông hồ đại dương, hoặc là nhảy nhót trong dung nhan biển lửa. Thậm chí, ma thuật có thể tồn tại trong cá thể sống nào đó.

Ma thuật có ở khắp mọi nơi. 

Với nhân loại nói chung và các chủng tộc khác nói riêng, họ đều chưa biết rõ phải dựa trên tiêu chí gì để sở hữu được ma lực, có thể dựa vào huyết thống cũng có thể là không. Chỉ biết rằng, ma lực rồi sẽ thấm nhuần vào vật chứa có mức độ tương thích với ma thuật phù hợp. Bằng chứng là khi một đứa trẻ được sinh ra và lớn lên cho đến năm nào đó – khoảng trên dưới mười ba tuổi – ma lực trong cơ thể đã được tích trữ đầy sẽ tự dưng phóng ra bên ngoài ít nhiều. Khi ấy, chúng ta có thể biết đứa trẻ ấy hoàn toàn có khả năng trở thành pháp sư, hoặc có thể gọi chung là cá thể sử dụng ma thuật. 

Hiển nhiên, không chỉ là cá thể sống có thể chứa đựng ma lực, mà những vật vô tri cũng không kém phần. Điển hình là đá ma pháp. Đá ma pháp được phân ra và chia rõ thứ bậc lần lượt là hạ cấp, trung cấp, cao cấp. Cao cấp là loại hiếm có, thường chỉ có những người cấp cao hoặc là bộ phận Hoàng tộc mới sở hữu được. Nhưng, bấy giờ ở thế giới này còn chưa biết có một loại đá khoáng sản hoàn toàn vượt trội hơn đá ma pháp cao cấp.

Đó là quặng đá đốm đen.

Đá đốm đen có ngoại hình kỳ lạ với vết đốm màu xám đen như bị cháy sém, độ cứng của đá còn hơn cả hợp kim sắt thép. Đó là tất cả những gì mà thế giới này biết về đá đốm đen, thậm chí còn chẳng ai biết được  có loại đá đó tồn tại. Bởi vì nó chỉ có ngoại hình kỳ lạ thôi, chẳng khác gì đá sỏi bình thường trên đường, không có ích lợi gì cả. Quặng đá này chỉ có một trên thế giới, và nó nằm trong lãnh thổ của Thú nhân.

Thật ra, chưa ai biết về sự kỳ diệu của đá đốm đen cũng phần nào do Thú nhân không hề có thiên phú sử dụng ma thuật như một số chủng loài khác. Thú nhân tiến hóa vượt trội về mặt sinh lý cơ thể, tốc độ và sức khỏe có thể là đứng hàng đầu trong thế giới đa chủng tộc này, cho nên bọn họ không cần sử dụng ma thuật cũng có thể hùng bá một phương. Huống hồ chi, một Thú nhân mạnh mẽ có thể dùng sức mạnh thể chất của chính mình đối kháng với ma thuật mà không gặp vấn đề gì.

Mà đã không sử dụng được ma thuật, thì không tài nào phát hiện ra được điều kỳ dị của đá đốm đen. Mà đã không phát ra điều kỳ dị thì sẽ chẳng có lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu. Mà đã không có lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu thì tự dưng sẽ bỏ qua của báu trời ban.

Trong nội dung cốt truyện, quặng đá đốm đen được phát hiện bởi một trong những phe phản diện. Tác dụng của đá đốm đen giúp phe phản diện đó hoàn toàn quật khởi, trở thành một mối đe dọa với toàn thể chủng tộc trên thế giới này – Ác ma.

Sau khi Ác ma đó bị trục xuất khỏi vùng đất của Ác mà không chết, nhờ vào cơ duyên mà phát hiện ra công dụng của đá đốm đen, hắn hấp thụ rất nhiều tinh chất ma thuật quý giá, rồi cứ thế thuận theo tự nhiên lột xác thành kẻ mạnh. Tên Ác ma đó trở về nguồn cội của mình và mở ra một cuộc đồ sát điên cuồng, hai tay nhuốm máu tanh từng bước tiến vào cung điện giết Ma vương hiện tại, chiếm lấy ngai cao và trở thành sự tồn tại cao quý nhất và đáng sợ nhất, cai trị tộc Ác ma trong sự bạo ngược vô nhân tính.

Đáng ra, hắn ta có thể là một trong phe phản diện đáng sợ nhất.

Song, Ma vương là người tự giao nộp mạng sống của mình, cũng như chuyển nhượng toàn bộ sức mạnh của mình cho nhân vật chính. Nói nôm na là khi gặp nhân vật chính… Ma vương đã tự sát.

Lý do thì Khan không biết, vì chi tiết đó nằm ở trang cuối cùng của Huyền Thoại Tái Sinh tập hai rồi. Còn tập tiếp theo tiết lộ những điều còn khuất tất thì An bảo nó vẫn đang sửa chữa nên không thể cho hắn xem.

Ngoài quặng đá đốm đen ra, hắn còn muốn có một thứ ở thành Jarrod này.

Nhện tằm Bạch Nguyệt. Con này là nhện nhưng cũng có đặc điểm giống tằm, tơ mà nhện tằm Bạch Nguyệt nhả ra có thể dệt thành vải. Tại nơi này còn chưa phát triển ngành nghề dệt nên cũng chưa khai thác tài nguyên liên quan. Huống hồ chi, nhện tằm Bạch Nguyệt cũng là chủng loài khó ở.

Quặng đá đốm đen và tổ nhện tằm Bạch Nguyệt.

Đó là hai thứ mà khiến Khan phải hao tổn tâm trí tiến vào lãnh thổ của Thú nhân. 

Thật ra, cách tiến vào lãnh thổ của Thú nhân cũng không khó. Thứ gây khó dễ ở chỗ là làm bằng cách nào để đạt được giao dịch với chủng tộc hung tàn đó. 

Nếu hắn muốn có quặng đá đốm đen thì cũng không khó, dùng chút mánh khóe và may mắn là được. Nhưng, tổ nhện tằm Bạch Nguyệt là chuyện khác. Chủng loại đó đã vốn dĩ vô cùng hiếm hoi, số lượng trở thành Thú nhân của chúng càng ít ỏi; vì thế nhện tằm Bạch Nguyệt cực kì có tính bao che đồng loại. Cho dù chỉ là một con nhện tằm hay là nhện tằm tiến hóa thành Thú nhân, chúng đều bảo vệ lẫn nhau rất kỹ càng.

“Cậu chủ, chúng ta đã đến thành Jarrod rồi.” Ibrahim ngồi đối diện hắn, đôi mắt khép lại nghỉ ngơi thình lình mở bừng tỉnh táo.

Bốn ngày trước, họ đã cấp tốc lên đường theo lệnh hắn và nhanh chóng tiến vào lãnh thổ của Thú nhân. Song chuyến đi vẫn chưa dừng lại ở đó, họ phải đi thêm một chặng đường nữa để có thể đến thành Jarrod.

Đúng lúc này, xe ngựa dừng lại. Khan kéo rèm cửa nhìn ra, đội trưởng đội kỵ sĩ dẫn đầu hình như đang nói gì đó với Thú nhân canh gác cổng thành. Lúc đó, Khan chợt nhớ ra quy định tiến vào cổng thành Jarrod, được cai trị bởi lãnh chúa tộc Sư Tử – Lenox, là phải…

Cốc cốc.

Khan mở cửa sổ, đội trưởng đội kỵ sĩ hộ tống đứng bên ngoài đặt tay lên ngực, đầu cung kính cúi xuống và nói. 

“Thưa Bá tước, binh lính Thú nhân tộc Sư Tử bảo rằng, nếu chúng ta muốn vào thành thì phải đấu một trận với họ. Dù thắng hay thua chúng ta cũng sẽ được vào thành, nhưng thắng thì vào không nộp lệ phí, thua thì phải nộp mười đồng vàng kled.”

Ừ, phải đấy. Chính là cái quy định sặc mùi thô tục vào bạo lực này đấy.

“Mười đồng vàng kled quá đắt.” Khan tặc lưỡi, giờ hắn có giàu đi chăng nữa thì hắn vẫn tiếc của chứ. “Được rồi, cậu nói bên đó chúng ta chấp nhận lời thách đấu này đi.”

“Mong ngài cho phép tôi đặt nghi vấn, thưa đức ngài. Ngài muốn ai đứng ra giải quyết trận đấu này vậy ạ?” Đội trưởng hỏi.

Khan sờ cằm, hắn nói. “Không phải ta không tin anh đâu, nhưng ta muốn chiến thắng không có đau thương, cho nên anh cứ làm khán giả đi nhé. Dũng sĩ ra trận sẽ là quản gia của ta trong chuyến đi này, Ibrahim.” Khan thờ ơ chỉ vào ông già ngồi đối diện mình.

Đội trưởng nghi ngờ nhìn hắn. Hắn ta biết Ibrahim là ai. Một ông già.

“Vậy… có ổn không thưa ngài?” 

“Ta chắc chắn là ổn.” Khan không ngần ngại khẳng định.

Ibrahim lên tiếng. “Thật vinh hạnh khi kẻ già cả đáng thương này nhận được sự tin tưởng tuyệt đối từ cậu chủ.”

Khan không trả lời. Sao có thể không tin một Chúa Quỷ được chứ? Cấp bậc Ma vương còn phải cúi đầu trước ổng nữa là.

Đội trưởng thấy hắn đã quyết, Ibrahim là đương sự còn không dị nghị một tiếng thì hắn chẳng có tư cách ngăn cản gì thêm. Đội trưởng rời đi, chạy tới trước cổng thành Jarrod đồng ý với lời thách chiến vào thành của bên họ. 

Khan xuống xe ngựa, theo sau là Ibrahim kính cẩn một bước không rời. Khan dặn kỹ lưỡng. “Ta biết ông rất mạnh, nhưng mà ta không muốn gây bất hòa với  Thú nhân vào lúc này, nên ông cứ khiêm tốn hạ gục đối thủ là được.” 

“À… Hiểu rồi.” Ibrahim đáp lại, giọng điệu có phần tiếc nuối.

Khan trầm mặc. Nếu mình không cẩn trọng khuyên ngăn trước thì ông ta định làm nên chuyện tốt gì đây nhỉ?

Trước cổng thành Jarrod, có khoảng năm sáu Thú nhân thuộc tộc Sư Tử đang đứng dàn hàng ngang, bọn chúng có vẻ ngoài giống người nhưng cao lớn và lực lưỡng hơn rất nhiều, nổi bật nhất là đôi mắt dã thú, cái đuôi phe phẩy đầy phấn khích trước một trận đấu sắp diễn ra, và cả đôi tai đặc trưng của loài sư tử nằm ở vị trí giống tai nhân loại. Vậy mà, Khan cứ tưởng Thú nhân sẽ mọc tai trên đỉnh đầu như trong phim hoạt hình hay truyện tranh ấy chứ. 

Trong đám Thú nhân tộc Sư Tử, một tên có mái tóc dài màu hoàng hôn được buộc gọn lại bước ra phía trước, trên người gã ta là từng thớ cơ căng tràn đầy khỏe mạnh như muốn xổ ra khỏi lớp vải áo ôm chặt. Lại thêm một nhận thức mới, vì trước đó Khan cứ tưởng Thú nhân sẽ chuộng ở trần hơn là mặc quần áo. 

“Nhân loại, ai là kẻ sẽ đấu với ta?”

Khan lùi lại một vài bước khi phát hiện ra mình đứng hơi gần gã Thú nhân. Lúc đó hắn thấy Lai trong hình dạng sói xuất hiện dưới chân, đầu khẽ cọ vào người hắn như làm nũng. Trong cả chuyến đi, Lai hay ra bên ngoài đi săn một mình hoặc là tự thân vận động chạy theo đoàn kỵ sĩ họ tống. Ban đầu hắn còn lo Lai sẽ đi lạc hoặc chơi vui quá quên luôn đường về, song lần nào gã cũng an ổn xuất hiện nên dần dà Khan cũng lo lắng gì nữa. Lai không nói nhưng hắn biết, bản tính hoang dã của Lai không thích việc nằm trong cỗ xe tù túng suốt.

Khan an tâm khi thấy tộc Thú nhân không hề để ý đến Lai. Sau đó, hắn ra hiệu cho Ibrahim xuất trận.

Ibrahim tuân lệnh và bước lên đứng đối mặt với gã Thú nhân.

“Là ta.” Ibrahim ngắn gọn thông báo cho gã Thú nhân biết ông chính là đối thủ.

“Hả? Nhân loại các ngươi không đùa đó chứ?” 

Gã Thú nhân tộc Sư Tử nheo mắt nhìn kỹ Ibrahim một lượt từ trên xuống, sau đó đôi mắt màu vàng đủ đặc điểm của loài dã thú quét ngang một vòng đám nhân loại trước mặt mình. Gã nhổ nước bọt xuống đất, khinh bỉ cất tiếng. 

“Lũ người các ngươi nhu nhược và hèn nhát đến mức đẩy một ông già ra chịu trận sao? Ích kỷ đến kinh tởm!”

“Chờ chút đã, nhóc con.” 

Ibrahim tủm tỉm gọi gã Thú nhân cao lớn hơn mình là nhóc con. Cho dù ông trông lớn tuổi hơn gã thật và chẳng quá quắt gì nếu có xưng hô như thế. Nhưng chẳng hiểu sao, cảm giác của mọi người nghe khi ông ta gọi gã Thú nhân là nhóc con cứ như đang xem thường gã công khai.

Ibrahim đặt hai tay ra sau lưng, ông nói. “Nhóc con nhà ngươi nên biết ơn lũ người nhu nhược và hèn nhát ở đây khi để ta ra trận đi, chứng tỏ họ đang đề cao ngươi quá đấy.” Ibrahim thở dài, vẻ mặt đầy ngao ngán và chán ghét. “Không ngờ có một ngày ta phải hạ mình mà ra tay với một tên Thú nhân yếu ớt như ngươi.”

“T-tên nhân loại kia…” Gã Thú nhân tộc Sư Tử trừng mắt, gân xanh gồ lên bên thái dương, nắm đấm của hắn siết lại nghe rõ khớp xương kêu ca răng rắc. “Ngươi dám sỉ nhục ta sao? MỘT NHÂN LOẠI YẾU ỚT NHƯ NGƯƠI???”

Vừa dứt lời gã Thú nhân đã phát động tấn công trước, chân phải trụ dưới đất tạo ra các vết nứt tựa mạng nhện quanh gót chân gã. Tiếng hú hét và cổ vũ của đám Thú nhân còn lại làm náo động bầu không khí căng thẳng. Đám Thú nhân này vô cùng tự tin.

Elijah từ trong đoàn kỵ sĩ chen lên đứng bên cạnh hắn, cậu ta rụt rè hỏi Khan cứ để mọi chuyện diễn ra như thế này có ổn không. Khan bảo sẽ ổn thôi, tên Thú nhân kia coi như xui xẻo. 

Elijah không hề biết Ibrahim lợi hại đến thế nào.

Lúc này, gã Thú nhân đã nhảy lên cao và nắm đấm hùng dũng đầy khí thế hạ xuống, nhắm vào Ibrahim già nua vẫn đứng yên một chỗ, tựa như không phản ứng kịp trước sự tiến công nhanh như chớp nhoáng của gã Thú nhân tộc Sư Tử. Trên môi nở nụ cười đắc ý và chiến thắng, nắm đấm của gã Thú nhân giáng thẳng xuống mặt đất, tạo ra một vùng trũng với những đường nứt như tấm gương vỡ.

Đồng tử co rụt lại thành như một dấu chấm màu vàng nâu, gã Thú nhân kinh ngạc nhìn vị trí mà nắm đấm mình vừa giáng xuống. Ngoài mảnh đất quen thuộc trước cổng thành Jarrod đã bị lực đấm của hắn làm cho vỡ ra thì chẳng còn gì khác. Đáng lý ra, thứ hắn đè bẹp dưới đất lúc này phải là dáng vẻ thảm hại ông già kia mới phải.

“Cái quái–” Gã Thú nhân bàng hoàng thốt lên, từ ngữ đặt sẵn trên môi còn chưa phun ra hết thì gã lập tức rùng mình sởn gai ốc.

Nguy hiểm!

Có nguy hiểm, vô cùng nguy hiểm!!!

Gã Thú nhân theo bản năng định nhảy ra xa khỏi phạm vi nguy hiểm thì một giọng nói trầm vang lên từ phía sau lưng gã.

“Đứng im nào.”

Từ khi nào ông ta đã đứng ở sau lưng gã?

Gã Thú nhân tái mét cả mặt mày, chân tay run rẩy cố định đứng nguyên một chỗ y theo lời ông ta nói. Đó là bản năng của con mồi khi đứng trước kẻ đi săn hùng mạnh, sợ hãi không dám cử động một ly. Từ trước đến nay, gã chưa bao giờ chiêm nghiệm cảm giác khủng bố này!

Song chỉ vài giây sau đó, gã Thú nhân bật người nhảy phốc lên không trung, gã hoảng hồn quay cả người lại để quan sát vị trí của ông ta mà tính đường mà né tránh. Gã rất muốn hô hoán mình xin thua, nhưng lòng tự trọng của Thú nhân không cho phép điều đó xảy ra. Song gã sợ hãi cũng là sự thật nên muốn kéo dài chút thời gian trước khi nhận lấy thất bại thật sự, ít ra còn vớt vát được chút mặt mũi trước đồng loại.

“Đúng là tuổi nhóc con xấc láo, không biết nghe lời người lớn gì cả.” 

Giọng nói khiến gã táng đởm kinh hồn lại vang lên phía sau lưng, lần này ông ta không cho gã một giây nào phản ứng và suy nghĩ. Gã đã cảm một sống lưng đau buốt sau đó tầm nhìn xung quanh chạy vùn vụt qua mắt như lúc gã dồn hết tốc lực mà chạy săn mồi. Sau đó, gã nghe một tiếng rầm rất lớn và có cảm giác cả người mình bị đập vào thứ gì đó rất cứng. Đầu óc rơi vào mơ hồ, gã mắt nhắm mắt mở không còn tỉnh táo trượt người xuống.

Lúc đó, gã nhận ra mình bị quăng thẳng vào cổng thành Jarrod. Chiếc cổng kiên cố được bọc sắt thép vẫn an ổn đóng kín. Song trên chiếc cổng bấy giờ có một chỗ lõm hình người trông vô cùng gai mắt.

Gã Thú nhân thầm nói, “Mình tiêu rồi…” sau đó bất tỉnh.

Trong phút chốc, bầu không khí rơi vào sự im lặng nặng nề. Chỉ có mỗi Ibrahim thong thả Từ trên không trung đáp xuống đất, rồi ông bình tĩnh đi đến bên cạnh Khan. Lúc này, Khan đang dùng một tay ôm lấy mặt mình, không dám nhìn viễn cảnh phía trước. Dưới ánh nhìn chăm chú và kinh ngạc của mọi người, Ibrahim cúi người nói với Khan.

“Chuyện cậu chủ giao phó, tôi đã làm xong.”

Khan thả tay ra khỏi mặt mình, khóe mắt hắn giần giật nhìn vẻ đắc ý trên khuôn mặt già của Ibrahim. Khan khoanh tay trước ngực, giọng điệu không mấy vui vẻ.

“Ta bảo ông phải khiêm tốn mà.”

“Tôi đã rất khiêm tốn rồi.” Ibrahim thở dài, ông làm như mình bị oan ức lắm. “Nếu tôi không khiêm tốn là nhóc con xấc láo đó đã bay thẳng vào trong thành rồi.”

Khan nhìn chỗ lõm xuống hình người trên cổng thành Jarrod, và vẻ mặt căng thẳng hung dữ của đám Thú nhân sau khi hoàn hồn trước thất bại của đồng loại. Hắn nghĩ trước đó mình nên nói thêm với Ibrahim.

“Không những khiêm tốn mà còn phải tế nhị. Ông hiểu không?” Khan đau đầu bảo.

“Tôi đã hiểu thưa cậu chủ, tôi sẽ rút kinh nghiệm lần sau.” Ibrahim tỏ vẻ nghe lời.

Nhìn mặt Ibrahim, hắn dễ dàng thấy được rằng ông ta chẳng hiểu cái quái gì sất!

“Này, đám nhân loại thô bỉ kia!!!” 

Một gã Thú nhân trong hàng ngũ khán giả vừa rồi bước lên, mặt mày hung hăng, giọng nói điên tiết. Khan nhìn thấy rõ mồn một.

Đấy, rắc rối đến rồi kìa.

Điên đầu thật chứ...

Bình luận (22)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

22 Bình luận

Báo thủ :)))
Xem thêm
Cảnh này lên truyện tranh thì chiến đét nhề
Xem thêm
Báo thủ này có chút lớn tuổi
Xem thêm
khi một tên thô bỉ gọi người khác là tên thô bỉ :))
Xem thêm
Cảm ơn tác giả nhé
Xem thêm
Thanks :3
Xem thêm
AUTHOR
Bài học cuộc sống được lặp lại những hai chương.
Xem thêm
orz
Hay vc
Xem thêm
TSX
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cảm ơn cậu nha :3
Xem thêm
Cảm ơn tác giả
Xem thêm
Trong khoảng khác đó, anh thú nhân đấu với Ibrahim nhớ lại hình ảnh bản thân nô đùa cùng mẹ mình khi ảnh lỡ làm hư son của bà ý 21.gif))))
P/s: TFNC!
Xem thêm
TSX
CHỦ THỚT
AUTHOR
= )))))))))) nghe cũng giống giống? Mà cách so sánh này làm tui mắc cười quớ.
Xem thêm