Tiền truyện - Lịch Sử Trống (Tạm ngưng)
Chương 1 - Nỗi buồn của anh, nỗi buồn của em
0 Bình luận - Độ dài: 2,007 từ - Cập nhật:
Tưởng chừng chúng ta có thể sống mãi như vậy. Được sống và cống hiến, gầy dựng lại tất cả từ con số không. Và tôi có thể có một căn nhà nhỏ, có cô ấy là một người vợ xinh đẹp, chúng tôi sẽ là những người hạnh phúc nhất.
Vậy mà hết vấn đề này rồi lại đến vấn đề khác phát sinh như một vòng luẩn quẩn của nỗi đau đớn.
“Được rồi…”
Tôi cẩn thận băng bó vết thương đang mưng mủ của một người đàn ông. Tôi đảo mắt xung quanh. Nhiều quá! Tôi nghĩ, nó xuất hiện như một cơn gió và khiến cho nhiều người phải gục ngã. Một trận dịch khó hiểu và cũng không thể nào tìm được cách chữa trị triệt để.
Tôi qua chăm sóc tiếp người còn lại. Bọn họ được đặt nằm trong một túp lều lớn do tôi cố gắng xây tạm thời cho họ lánh nạn. Đúng hơn là cơn dịch này có tính chất lây lan rất nhanh, tôi lau mồ hôi trên trán và thử hỏi đã có bao nhiêu người bị nhiễm thứ này. Hơn một tuần đầu tiên, nó đã lây lan hoàn toàn một ngôi làng lân cận nơi túp lều tôi đang sinh sống.
Những tuần tiếp theo, nó tiếp tục lây lan với một tốc độ khủng khiếp và cộng thêm với việc nhiều người đã cố gắng di cư trong thời gian đại dịch xảy ra. Nên tôi nghĩ, sớm muộn gì cả lục địa này sẽ bị nhiễm bệnh hoàn toàn.
Lý do thì không rõ, nhưng tôi biết đây là một đại dịch nguy hiểm. Nó khiến người mắc có những vết lở loét trên da khiến nó trở nên đen tuyền một cách đáng sợ. Lần đầu khi thấy nó, tôi đã nghĩ không có chuyện gì mà cứ ung dung bỏ qua. Đến giai đoạn sau là những vết máu bắt đầu rỉ ra những vết lở loét đó. Đến lúc đó thì mọi chuyện đã vỡ lở.
Hiện tại thì chưa có ai chết… nhưng dù vậy, quá trình hồi phục của các vương quốc hay làng mạc sẽ phải chậm tiến thêm 150 năm nữa.
Dù vậy tôi vẫn không nản chí, tôi vẫn cố gắng chăm sóc mọi người dù cho bổn phận của tôi đã kết thúc từ lúc đánh bại tà long rồi.
Tôi quấn băng quanh cánh tay đang rỉ máu của một cậu bé, cậu rên rỉ nằm cạnh mẹ mình cũng đang mắc căn bệnh quái ác đó. Lòng tôi quặn thắt… cái gì thế này? Tôi nghĩ mình sẽ điên lên mất, chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu để vực dậy thôi mà? Chuyện gì vậy? Có lẽ tôi đang mất dần tỉnh táo.
Thu dọn đồ đạc, tôi dụi mắt mình và bất ngờ thay, lúc này đã là tối mất rồi. Tôi nhận ra số người mắc bệnh ngày một tăng và tôi có lẽ đã không ngủ được mấy ngày rồi. Nhưng vì một lý do nào đó, tôi vẫn không mắc bệnh, tôi vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi lấy điều đó làm may mắn vì tôi nghĩ mình có thể chăm lo cho mọi người trong một thời gian vừa đủ cho đến khi chúng ta tìm ra được phương thức để đẩy lùi cơn đại họa lần thứ hai này.
Lê đôi chân trong đêm tối, mọi thứ đều tối đen như mực đến mức chẳng thể nhìn thấy gì. May mà có ánh trăng, tôi mới biết mình đang đi đâu.
Tôi lại nhớ ánh trăng ở những tháng ngày mà tôi và những người đồng đội chiến đấu với con tà long đó. Mọi người đều căng thẳng đến mức chẳng ai muốn ngủ, hốc mắt của họ to dần ra… trông rất đáng sợ. Tôi đã trải qua thời kỳ đó, tuy huy hoàng là vậy… Tôi lại không muốn một lần nữa đối mặt với khủng hoảng ấy.
Ánh trăng là bạn nhưng cũng là một người bạn vô tâm, nó và cả bầu trời xanh. Dù cho thế gian này có điên loạn đến đâu hay có những rối ren phức tạp, ánh trăng vẫn chỉ ở đó, dùng ánh sáng của mình cho những kẻ cần nó.
Lều tôi dựng đang ở gần, tôi cảm nhận được điều đó qua ánh lửa lập lòe trước mắt và…
“Anh Ken! Anh-”
Có lẽ tôi đã làm việc quá sức, khi nhìn thấy cô gái, tôi lại ngã gục xuống trong vòng tay cô.
Cô gái bắt đầu sống với tôi khoảng gần hai năm về trước. Và từ khi nào, trông chúng tôi như một đôi vợ chồng sắp cưới.
Tôi không thấy khó chịu… Vả lại vô cùng biết ơn vì có cô… vì có em trong đời để xua đuổi những nỗi đau và nỗi cô đơn day dẳng và đày đọa này của thế giới dành cho tôi, hệt như một lời nguyền.
“Anh đi từ sáng giờ…”
“Anh xin lỗi… dịch bệnh lây lan nhanh quá… anh phải…”
Tôi được em để trên ghế, trước đốm lửa trại, còn tôi nằm trên đùi em.
“Tại sao… anh phải làm thế? Nhiệm vụ của anh đã kết thúc rồi mà…?”
Giọng em nhỏ nhẹ nhưng đang ứa nghẹn vì một điều gì đó không thể nói ra, tôi tự hỏi điều đó là gì? Có phải em giận vì tôi đã không thời gian bên em không? Chắc là như thế rồi… có lẽ chúng tôi khác nhau về điểm đó. Em là một cô gái kì lạ khi đã giúp đỡ chúng tôi trong việc đánh bại tà long dù cho có một chút rắc rối, rồi tôi và em tách nhau ra và em lại tìm đến tôi sau những tháng năm lưu lạc. Em đến với tôi như vậy, rất ngẫu hứng và tôi cũng chưa từng có dịp để hỏi.
Tôi không biết trả lời như thế nào cho thỏa đáng, em là một người hay suy nghĩ nhiều, là một người có tâm hồn nhạy cảm. Kể cả như thế, tôi lại không ghét tính tình đó của em dù cho có trẻ con đến mức nào.
Thật sự sau trận chiến với tà long, tôi đã không thể nhớ được gì nhiều về cuộc sống trước kia. Tôi không nhớ mình là ai, nhưng thật may mắn em đã gặp và giúp tôi nếu không sau khi trận chiến kết thúc, tôi sẽ không biết mình phải làm gì tiếp theo.
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, lấy tay mình chạm lên những lọn tóc của em. Mái tóc đen tuyền ngày đó giờ đã trắng bệch hoàn toàn, tôi không nghĩ điều đó có nghĩa là gì. Nhưng khi thấy em cùng tôi sống qua những tháng ngày bình yên nhất mà chẳng có chuyện gì, tôi lại không bận tâm về màu sắc của mái tóc nữa. Thay vào đó tôi lại thấy rất đẹp.
“Anh cảm giác nếu không làm vậy thì anh sẽ hối hận…”
“Anh hối hận điều gì?”
“Giống việc chúng ta đã cùng nhau đánh bại con rồng đó. Nếu không là anh, thì có lẽ loài người đã tuyệt diệt trước nó…. đúng không?”
Như bị thuyết phục, em lấy đôi mắt cún con nhỏ nhắn đáng yêu đó nhìn tôi nhưng vẫn còn một chút gì đó bất mãn.
“Kiara… anh hỏi em điều này được không?”
“Sao ạ?”
Có vẻ như tôi rất muốn hỏi. Cuộc đời tôi lúc nào cũng cho ra những ẩn số đẹp đẽ, những kết quả không xấu cũng chẳng đẹp nhưng trên hết là tôi chẳng thể nào biết lý do tại sao, nó lại ra được những kết quả ấy? Cuộc đời là những chuỗi ngày như vậy.
Đôi khi ta chỉ muốn một câu trả lời duy nhất cho hàng vạn câu hỏi có mặt trên đời.
“Tại sao em lại muốn bên anh?”
Một cơn gió thổi nhẹ qua chúng tôi, không gian yên tĩnh không có một chút giao động. Tôi nhìn em, em nhìn tôi, không ai nói với nhau lời nào nhưng tôi hiểu… tôi hiểu điều đó có nghĩa là gì.
Không nói cũng chẳng rằng, em cúi xuống và ghé sát mặt tôi.
“Sức mạnh của em là một điều không thể chấp nhận…”
“Không thể chấp nhận?”
“Em và ‘cậu ấy’.”
Khi ấy tôi nghe em nói về một người con trai khác, nhưng có lẽ tôi không quan tâm điều đó lắm. Vì hiện tại em đang ở bên tôi.
Những điều em nói như nhỏ máu con tim, em nói với tôi như một lời tâm sự giấu kín bấy lâu mà chưa ai dám hỏi, nay cả hai mới có dịp để nói với nhau.
Vừa nói, em vừa xoa đầu tôi.
Từng cử chỉ, hành động và lời nói nhẹ nhàng như xoa dịu cơn đau nỗi bức rức trong lòng tôi hiện có. Bây giờ tôi chỉ ước thời gian có thể trôi đi chậm lại hoặc có phép màu nào đó khiến thời gian ngừng trôi. Để cho từng khoảnh khắc này là mãi mãi.
“Nhưng mà anh thì khác…”
Nói đến đó, tôi nhận ra rằng mình là người con trụ lại với thứ sức mạnh tái sinh đến đáng sợ của Kiara, để chiến đấu với con tà long đó đến phút cuối cùng. Những người khác đã trở nên điên loạn rồi mất tích, tôi vẫn không thể nào tưởng tượng được những chuyện đã xảy ra.
“Anh chấp nhận sức mạnh của em… và biến nó thành sức mạnh của mình. Anh mạnh mẽ… nhưng cũng chỉ là một con người.”
Những ngọn gió bắt đầu thổi mạnh hơn, có một điều gì đó trong lòng tôi cứ cự nguậy như một loài sâu bọ chui lúc rúc trong những kẽ lá. Âm thanh của sinh vật rừng rú reo lên như một bản nhạc không lời cổ điển.
Âm thanh của thiên nhiên luôn là một thứ âm nhạc tuyệt vời. Chỉ có điều tôi đang hưởng thức nó cùng với người khác, một người mình thương.
Có lẽ trong cuộc đời em đến tận bây giờ đã có những mất mát, phải chăng tôi là người ở lại sau cùng? Nên em mới chọn tôi? Tôi tự hỏi điều đó có phải không, nghĩ như thế liệu có thực sự ổn không? Tôi rất ít khi thấy em kể về bản thân, tôi cũng ít khi kể về mình.
Chúng tôi sống vì thực tại nhưng bên trong hai người vẫn còn gì đó của quá khứ. Tôi vướng bận điều gì đó của kí ức đã quên, em còn vương vấn gì đó mà đã bỏ quên từ lâu. Hai mối lưu tâm khác biệt lại giống nhau một cách kì lạ.
“Và em yêu anh vì lẽ đó… tầm thường nhưng lại không phải vậy..”
Nói xong, em áp môi mình lên môi tôi. Một nụ hôn nhỏ nhẹ khiến cho mọi ưu tư, buồn bã của cuộc đời này tan biến. Tôi ước gì có thể kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi, dù chỉ là trong tích tắc, tôi vẫn muốn sống mãi trong lòng em thế này.
Tình yêu của chúng tôi đến một cách tình cờ như vậy. Tôi cũng khó hiểu, nhưng vì lẽ đó, tôi muốn đi tiếp với em những chặng đường còn lại.
“Anh ngủ đi.”
Dưới đốm lửa trại đang cháy dữ dội trong đêm, những ngọn gió bấc nổi lên như một bài hát ru du dương.
Tôi ngủ thiếp đi như một đứa trẻ, không nghĩ ngợi gì về tương lai phía trước. Tôi cứ vô tư như vậy, chỉ đợi chờ ánh nắng ban mai vẫy gọi.
Dù cho… khoảnh khắc này là một phút bình yên trước cơn bão.
0 Bình luận