Chương 1: Giao Lộ
Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua lớp kính mờ của bệnh viện Trung tâm Thành phố, mang theo một chút không khí trong lành hiếm hoi giữa nhịp sống hối hả và tấp nập. Hành lang dài thẳng tắp, nơi những bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân di chuyển như một dòng chảy không ngừng. Tiếng bước chân vang lên đều đặn, tiếng cười nói rộn ràng, nhưng cũng không thiếu những âm thanh vội vã, gấp gáp của những ca cấp cứu.
Khoa ngoại của bệnh viện luôn đông đúc vào đầu tuần, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nam, bác sĩ trẻ vừa mới hoàn thành chương trình thực tập và đã được nhận vào làm chính thức, bước nhanh qua hành lang. Áo blouse trắng gọn gàng nhưng đã xuất hiện vài nếp nhăn trên tay áo, dấu hiệu của một đêm thức trắng với hàng tá bệnh án chưa hoàn thành. Trong tay anh là một tập hồ sơ bệnh án dày cộp, những ghi chú đánh dấu chi chít bằng bút đỏ trên bìa ngoài. Một buổi sáng bận rộn lại bắt đầu.
“Bác sĩ Nam!” – Một giọng gọi vang lên từ phía sau. Nam quay lại, thấy Trân, một y tá trẻ, dáng người nhỏ nhắn nhưng nhanh nhẹn, đang chạy đến, cầm theo một tập hồ sơ khác.
“Ca phẫu thuật của bệnh nhân phòng 305 cần anh xem lại xét nghiệm máu ngay. Kết quả vừa mới có.” Trân thở gấp, hơi lo lắng.
Nam tiếp nhận tập tài liệu, nhanh chóng mở từng trang. “Hemoglobin tụt dưới ngưỡng. Gọi bác sĩ Huyền ở khoa Huyết học đến hội chẩn ngay. Chúng ta không thể để bệnh nhân trong tình trạng này mà không có phương án dự phòng.”
Trân gật đầu rồi vội chạy đi, để lại Nam với những suy nghĩ nặng nề trong đầu. Anh tiếp tục bước đi, mắt vẫn dán vào tập hồ sơ. Mỗi bước đi đều như mang theo một gánh nặng vô hình.
Khi đi qua phòng cấp cứu, Nam không thể không nghe thấy tiếng xe đẩy bệnh nhân vang lên trong sự hỗn loạn. Những tiếng khóc, tiếng gọi y tá, tiếng vội vã của các bác sĩ trực đều hòa lẫn với nhau tạo thành một bản giao hưởng đầy căng thẳng.
“Cẩn thận, chấn thương cột sống, không được nâng đầu bệnh nhân quá cao!” – Một bác sĩ lớn tuổi, tóc bạc trắng, hét lên khi chỉ đạo nhóm y tá di chuyển một bệnh nhân vừa được đưa vào.
Nam liếc mắt qua, nhận ra tình huống đang căng thẳng nhưng cũng không có gì bất ngờ. Anh đã quá quen với những cảnh tượng này, đôi khi chẳng thể làm gì ngoài việc tiếp tục công việc của mình.
Phòng hội chẩn luôn là nơi đầy áp lực. Mỗi bác sĩ trẻ đều phải trình bày ca bệnh trước các đồng nghiệp cấp trên. Với Nam, đó là thử thách mà anh đã quá quen thuộc, một phần không thể thiếu trong quá trình học hỏi và trưởng thành.
“Bác sĩ Nam, hôm nay anh lại đến sớm nhỉ?” – Một giọng nói quen thuộc vang lên. Đó là Phong, đồng nghiệp kiêm bạn thân của Nam, người luôn đồng hành cùng anh qua bao tháng ngày làm việc bận rộn tại khoa ngoại.
“Ca phẫu thuật sáng nay khó, tôi cần chuẩn bị thêm,” Nam trả lời, ánh mắt vẫn dán vào tập hồ sơ, không rời dù chỉ một giây.
“Cậu lúc nào cũng căng thẳng như thế. Không thấy mệt sao?” Phong cười, giọng anh vẫn đầy sự trêu chọc.
Nam không trả lời, chỉ mỉm cười nhẹ. Anh đã quen với những lời trêu đùa của Phong, người bạn luôn sẵn sàng pha trò dù công việc có bận rộn đến đâu.
“Thôi, cố gắng giữ sức. Đừng quên buổi họp chiều nay, trưởng khoa muốn chúng ta báo cáo kết quả nghiên cứu,” Phong nhắc lại.
Nam gật đầu, nhưng vẫn không thể tỏ ra thoải mái. Công việc này đè nặng lên vai anh, và đôi khi anh tự hỏi liệu mình có thể giữ vững được tinh thần lâu dài không.
Chuyển cảnh
Ở một góc phố ẩm thấp, nơi ánh sáng mặt trời chỉ có thể len lỏi qua những mái tôn rách nát, Kiều ngồi lặng lẽ trên bậc thềm trước cửa nhà trọ. Gió lạnh buổi sáng luồn qua chiếc áo cũ sờn, làn hơi thở mỏng manh của cô khẽ tan vào không khí buổi sáng se lạnh. Dường như cô đã quá quen với cảnh tượng này: không khí đặc quánh của một buổi sáng u ám, tiếng còi xe từ những con đường xa, tiếng chửi mắng từ trong nhà vọng ra… tất cả cứ vậy mà tồn tại.
Cái lạnh này cũng không khiến cô run rẩy. Cô đã chai sạn rồi, những cái lạnh ngoài kia có làm sao, cũng chẳng có nghĩa lý gì với cô nữa. Cả cái nghèo đói, cái sống qua ngày, đều đã trở thành một phần quá quen thuộc trong đời.
“Con đĩ kia,mày ngồi mãi ở đây làm gì? Mày tưởng mày là ai à? sao còn không đi kiếm tiền, lại ngồi ì đó như cái xác chết!” Tiếng mắng của gã bác vọng ra, gắt gỏng.
Kiều ngẩng đầu, một tia mệt mỏi thoáng qua, nhưng ngay lập tức cô lại cúi xuống, không thèm phản ứng. Cô không có sức để cãi lại nữa. Mấy câu này gã nói mỗi ngày, từ bao năm qua, giờ chỉ như là thứ âm thanh quen thuộc vang lên trong đầu mà thôi. Mỗi lần nghe, cô chỉ biết cắn răng, nín thinh. Biết làm gì hơn đâu?
“Mày tưởng nhà này là khách sạn hay sao? Tối ngày chỉ ngồi ì ra đó, chẳng làm gì cả! Cái đứa vô dụng như mày, làm được cái quái gì chứ?” Gã bác lải nhải, không ngừng mắng chửi.
Kiều không trả lời. Cô vẫn ngồi yên, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không trước mặt. Hết rồi, mọi chuyện đã hết rồi. Cô biết gã vẫn sẽ mắng, vẫn sẽ trách móc cho dù cô có làm gì đi nữa. Cô biết không thể làm gì thay đổi được cái hiện tại này.
“Đưa tiền đây, mau đưa tiền đây . Nếu còn không đưa,hậu quả thì chắc mày biết rồi đấy!” Gã tiếp tục, giọng có phần nặng hơn, như thể mệnh lệnh. Cái tên bợm riệu ấy lúc nào cũng vậy mở mồm ra là mắng chửi .
Cô không nói gì, chỉ thở dài, rồi từ từ vươn tay vào túi lục lọi, lấy ra tờ tiền 50 nghìn mà cô đã giữ lại từ hôm qua. Số tiền này chẳng đáng là bao, nhưng nó lại là tất cả những gì cô có. Chỉ có nó và những ký ức cũ kỹ trong đầu.
“Đây… là tất cả cháu có.” Cô đưa tay về phía gã bác, giọng đều đều, không có chút cảm xúc nào.
Gã bác giật lấy tờ tiền, ánh mắt liếc qua cô, rồi lại lườm cô một cái. “mày đúng là cái đồ vô dụng! mày chẳng bao giờ nghĩ tới ai ngoài bản thân mình, đồ chết tiệt. Được từng này thì có đáng gì!” Gã mắng, rồi lắc đầu như thể nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ đáng khinh.
Kiều không còn sức để phản ứng. Chỉ có một suy nghĩ lướt qua trong đầu: "Cút đi, mày đi càng nhanh càng tốt." Nhưng cô không nói ra, không có nghĩa lý gì để nói. Cô đã quen rồi với cái cảnh sống này. Đối với cô, những lời chửi bới, mắng nhiếc của gã bác như gió thoảng qua, chẳng còn chút trọng lượng nào.
Gã bác nhìn Kiều một lúc, chẳng thèm để ý thêm, chỉ quăng lại vài lời đe dọa vô nghĩa rồi bỏ đi. Cửa nhà trọ lại đóng sập lại, để lại Kiều ngồi một mình.
Cô vẫn ngồi đó, đôi mắt nhìn ra phía xa, nơi phố xá tấp nập nhưng cô lại cảm thấy mình như đang ở một nơi hoàn toàn biệt lập. Thời gian đối với Kiều bây giờ là một thứ vô nghĩa. Cô sống qua ngày, nhưng không phải sống vì cái gì đó nữa. Mọi thứ cứ thế trôi qua, ngày này qua ngày khác, như một chiếc bóng mờ nhạt không ai thèm chú ý đến.
Ục ục ~ Cô đưa tay lên xoa bụng, nhưng không hề có cảm giác đói. Đó chỉ là phản xạ của cơ thể mà thôi, một sự phản ứng tự nhiên khi đã quá lâu chưa có gì vào dạ dày. Cái bụng đói này cũng chẳng còn quan trọng nữa. Kiều đã quen với việc nhịn ăn, đã quen với cảm giác đau thắt mỗi khi bụng kêu réo. Cô không còn cảm giác buồn bực hay khó chịu nữa, chỉ là một phần trong cái vòng luẩn quẩn của sự mệt mỏi.
Giờ đây, cái đói không còn là nỗi ám ảnh. Nó giống như một cơn gió lạnh lướt qua người, chỉ một khoảnh khắc rồi tan đi. Cô chỉ lặng lẽ ngồi đó, vẫn im lặng như mọi khi, không hề có chút khẩn trương hay lo lắng. Cô không cần ăn, không cần gì cả. Cái bụng kêu càng to, càng nhắc nhở cô về một thứ mà cô đã đánh mất lâu rồi: hy vọng.
Bụng cô lại kêu thêm một lần nữa, mạnh hơn, như muốn vặn vẹo cái cơ thể đang gầy gò này. Kiều không làm gì cả, vẫn ngồi đấy, chỉ thở dài. Cô chẳng còn sức để nổi giận, chẳng có gì để ăn vạ hay đổ lỗi cho ai. Cuộc sống này đã quá tàn nhẫn rồi, và cô cũng chỉ là một phần của cái sự tàn nhẫn đó.
Kiều đứng dậy, đôi chân mỏi mệt chợt cảm nhận được sự nặng nề của từng bước đi. Cô bước ra khỏi căn nhà trọ nghèo nàn, nơi không khí đặc quánh mùi ẩm mốc, và những tiếng mắng mỏ của gã bác vẫn vang vọng trong đầu, nhưng giờ cô chẳng còn để ý. Cô không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Cô bước đi một cách chậm chạp, dường như mỗi bước đi là một cuộc chiến đấu với chính mình. Đường phố buổi sáng vẫn tấp nập, nhưng Kiều không hề nhìn vào những con người qua lại, họ chỉ là những bóng hình nhạt nhòa trong thế giới của cô. Chỉ có công viên, nơi yên tĩnh và vắng vẻ, là nơi duy nhất có thể làm dịu đi chút nỗi đau trong lòng cô.
Công viên cách đó không xa, cô đi qua những con phố quen thuộc, cảm nhận từng tiếng bước chân, từng cơn gió thổi qua mặt. Cô cảm thấy mình như một chiếc bóng, lang thang không mục đích, không cảm xúc, chỉ là một thói quen buồn tẻ mà cô đã tự tạo ra cho mình.
Đến công viên, Kiều tìm một chiếc ghế đá cũ kỹ đã xỉn màu, nơi những mảng rêu xanh bám đầy trên mặt ghế. Cô ngồi xuống, không mảy may quan tâm đến những người đi qua. Cô chỉ nhắm mắt lại, tựa đầu vào lưng ghế, và thở dài. Thực sự, cô không còn muốn nghĩ gì nữa. Cô chẳng còn hy vọng, chẳng còn cảm giác gì với cuộc sống. Mọi thứ giờ đây chỉ như một vòng lặp vô tận, một chuỗi ngày trôi qua như không có điểm dừng.
Một lúc sau, có tiếng cười của những đứa trẻ vang lên gần đó, làm Kiều giật mình. Cô mở mắt, nhìn về phía những đứa trẻ đang chơi đùa. Chúng vui vẻ, hồn nhiên, không lo lắng gì về cuộc sống. Kiều cười nhạt, nhưng đó là một nụ cười không có chút vui vẻ nào. Những đứa trẻ đó, chúng còn có cả thế giới phía trước để bước tiếp. Còn cô, chỉ có quá khứ đen tối và hiện tại trống rỗng.
"Đói thật" Kiều thầm nghĩ, nhưng rồi cô lại mỉm cười khinh bỉ với chính mình. Cô có thể không ăn, không cần thứ gì nữa. Cô đã quá mệt mỏi với việc tồn tại.
Công viên vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá xào xạc trong gió. Kiều ngồi đó, dường như muốn hòa mình vào những gì xung quanh, không còn là Kiều – cô gái từng có những mơ mộng, những hy vọng. Giờ chỉ còn lại một người con gái mệt mỏi, kiệt sức và chẳng biết phải làm gì tiếp theo.
Thời gian trôi qua, không một ai để ý đến Kiều.
Cô ngồi im lặng trên chiếc ghế đá cũ, ánh mắt cô dõi theo những làn gió nhẹ nhàng lướt qua mặt hồ trong công viên. Dù đôi mắt ấy không còn ánh lên vẻ tinh nghịch hay đầy hy vọng như trước cái hồ mà bố mẹ cô còn sống, nhưng vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp thầm lặng mà cô sở hữu. Cái đẹp ấy không phải kiểu rực rỡ hay lộng lẫy, mà là một vẻ đẹp u buồn, có phần hơi mờ ảo, như một bức tranh cổ điển đã bị mờ phai theo thời gian.
Mái tóc đen dài của Kiều rủ xuống, những sợi tóc thưa thớt bay nhẹ trong gió. Cô không buồn chải chuốt hay cố gắng tạo kiểu cho mái tóc của mình; nó chỉ đơn giản là vậy, tự do bay theo gió, lả lướt nhẹ nhàng như chính tâm trạng của cô lúc này. Gương mặt Kiều thanh thoát, làn da trắng mịn màng đã bị chút nắng gió ngoài đường làm hơi rám, nhưng vẫn giữ được sự thuần khiết vốn có. Đôi môi cô khô và nhợt nhạt, chẳng còn giữ được màu hồng tự nhiên như trước kia. Nhưng có lẽ, chính sự nhạt nhòa ấy lại khiến cô càng thêm lặng lẽ và khó thấy.
Ánh mắt Kiều sâu thẳm, như chứa đựng cả một thế giới nặng trĩu nỗi buồn mà không ai có thể thấu hiểu. Khi cô nhìn về phía xa, vào cái không gian vô định trước mắt, không ai biết được cô đang nghĩ gì, liệu có hy vọng gì, hay đơn giản chỉ là sự mệt mỏi của một con người đã quá chán ngán với mọi thứ.
Kiều khẽ cử động một chút, vén nhẹ làn tóc qua một bên, để ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét mảnh mai nhưng sắc sảo. Mái tóc dài dần rơi xuống vai, che khuất đi một phần của làn da, tạo nên một cảm giác như một cơn gió đang vờn quanh cô, tựa như những vết nứt sâu trong lòng mà chẳng ai có thể nhìn thấu.
Cô cúi đầu, nhìn xuống đôi bàn tay mình – những ngón tay thon dài, nhưng lại gân guốc và chai sạn vì những tháng ngày vất vả. Kiều chẳng còn quan tâm đến những thứ mà người khác sẽ nhìn vào và đánh giá. Thậm chí cô không còn để tâm đến việc có đẹp hay không nữa. Đối với Kiều lúc này, vẻ đẹp đã trở nên vô nghĩa. Cô chỉ biết ngồi đó, giữa không gian yên ả này, lặng lẽ sống cùng những suy nghĩ không lời.
Thỉnh thoảng, Kiều nhắm mắt lại, đôi môi mím chặt, giống như đang cố gắng quên đi mọi thứ xung quanh. Cô không hề biết rằng có người đang đi qua, có người đang nhìn về phía mình. Tất cả những gì cô muốn là sự tĩnh lặng, sự yên bình trong lòng mà công viên này mang lại.
Những người xung quanh vẫn bận rộn với cuộc sống của họ, không ai dừng lại để nhận ra Kiều. Nhưng Kiều không cần điều đó. Cô chỉ cần một khoảnh khắc tĩnh lặng, để lắng nghe những tiếng lá xào xạc, để cảm nhận sự dịu dàng của gió và sự tĩnh lặng của thời gian trôi qua.
Kiều ngồi lặng lẽ trên ghế đá, đôi mắt dõi theo những chiếc lá rơi nhẹ trong gió, lòng trống rỗng. Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, không phải lần đầu tiên, nhưng lần này, nó như một bóng mây đen kịt bao phủ mọi thứ. "Mình có nên tự tử không nhỉ?" Câu hỏi đơn giản, không cần trả lời, nhưng lại như một cơn sóng ngầm đánh úp vào lòng cô, cuốn phăng đi mọi hy vọng mỏng manh còn sót lại.
Cô đã từng nghĩ về cái chết nhiều lần, không phải vì cô muốn kết thúc tất cả, mà vì đôi khi, nó là lựa chọn duy nhất mà cô cảm thấy mình có thể nắm bắt. Cuộc sống quá mệt mỏi, quá bế tắc. Mỗi ngày trôi qua đều là một cuộc chiến đấu vô nghĩa, đối mặt với những khó khăn không bao giờ có điểm dừng. Công việc, gia đình, những mối quan hệ đầy rẫy bất công… Tất cả đều như một tảng đá đè nặng lên vai cô.
Kiều thở dài, tựa vào thành ghế, tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc, cảm nhận từng sợi tóc thả rơi như những nỗi niềm không tên. Cô nhìn về phía những người xung quanh, những người đang sống một cách tự nhiên, vui vẻ, như thể họ không biết đến những suy nghĩ tối tăm này. Họ cười đùa, trò chuyện, sống trong một thế giới mà Kiều cảm thấy mình bị bỏ lại phía sau.
Tâm trí cô chợt tràn ngập những hình ảnh mờ nhạt: gương mặt thẫn thờ của người bác ruột, tiếng quát mắng mỗi khi cô về nhà, tiếng đập cửa khi cô đi làm muộn. Những ký ức ấy dần mờ nhạt, nhưng nó không ngừng ám ảnh, như những vết thương không thể lành. Mỗi khi cô cố gắng mỉm cười, là lúc cô nhận ra rằng niềm vui đó chỉ là một vỏ bọc. Cô cười, nhưng lòng thì chẳng thấy vui.
"Mình không biết mình đang sống vì cái gì nữa..." Kiều thì thầm trong lòng. Những suy nghĩ này không thể thốt thành lời, nhưng nó đang ăn mòn từng chút một trong lòng cô. Tự tử có lẽ là cách nhanh nhất để thoát khỏi tất cả những gánh nặng ấy. Ít nhất, nếu kết thúc cuộc sống này, cô sẽ không phải tiếp tục sống trong sự tồi tệ và mệt mỏi đó nữa.
Cô ngước nhìn lên bầu trời, đôi mắt mờ mịt. "chết quách đi cho rồi nhỉ ?" Cô tự hỏi mình. Có thật là kết thúc mọi thứ sẽ làm cô thấy nhẹ nhõm? Hay chỉ đơn giản là nó sẽ mang đến một sự kết thúc vô nghĩa? Những câu hỏi cứ lẩn quẩn trong đầu, chẳng có câu trả lời rõ ràng.
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Kiều không thể nào tiếp tục ngồi yên. Cô đứng dậy, vươn vai một cách mệt mỏi, như thể muốn xua đi những suy nghĩ tăm tối.
“Chết mà không ăn no thì cũng chẳng đáng…” – Kiều tự nói với mình, như để giải thích cho quyết định này. Dù gì thì cuộc đời cô cũng đã quá khổ sở, một bữa ăn no đủ, dù chỉ là một lần cuối cùng, cũng đáng để cô thử.
Cô quay lưng bước ra ngoài đường, nơi những xe cộ lướt qua như thoi đưa. Cô đi ngang qua một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn vặt. Bụng cô kêu lên một tiếng ục ục đầy đỗi vô hồn. Nhưng khi nhìn thấy những chiếc bánh mì giòn rụm , những chiếc bánh bao xinh xắn, cô lại không thể cưỡng lại được. Mắt cô sáng lên một chút, cái cảm giác thèm ăn bình thường nhưng giờ lại như một cuộc đối thoại cuối cùng giữa cô và cuộc sống.
Kiều không suy nghĩ lâu. Cô dừng lại trước quầy, bỏ vài đồng bạc lẻ cuối cùng của mình vào tay bà chủ cửa hàng và nhận lại chiếc bánh bao nóng hổi. Cầm lấy, cô đi ra ngoài một cách vội vã. Trong lúc đi, cô nhận ra một điều kỳ lạ. Những cơn đói, những cơn khát, những cảm giác vặt vãnh mà bao lâu nay cô vẫn coi là vô nghĩa, giờ lại trở nên có ý nghĩa lạ lùng. Cái cảm giác cắn một miếng bánh bao, dù rất nhỏ thôi, lại làm cô cảm thấy một chút sự sống, một chút mạch máu của mình vẫn còn chảy trong cơ thể.
Từng bước đi, Kiều tự hỏi liệu đây có phải là sự yếu đuối của cô hay không. Nhưng không, cô không hối tiếc. Ít nhất, trong giây phút này, Kiều cảm nhận được một chút gì đó, dù là nhỏ nhoi. Một chút cảm giác sống sót.
Rồi cô lại nghĩ đến cái kết của cuộc đời mình, khi cái bánh bao trong tay đã dần nguội lạnh. Có lẽ, cái chết sẽ chỉ đến sau bữa ăn này, một cách trọn vẹn và bình yên.
Nam bước ra từ cổng bệnh viện, mệt mỏi sau một ca trực dài, đầu óc anh như quay cuồng vì những ca phẫu thuật, những cuộc hội chẩn và những đợt căng thẳng đến nghẹt thở. Áo blouse trắng của anh đã nhăn nhúm, mồ hôi vẫn còn vương trên trán mặc dù ca trực đã kết thúc. Anh thở dài, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, không khí oi bức của buổi chiều mùa hè khiến anh cảm thấy nặng nề hơn bao giờ hết.
Anh quyết định đi bộ về nhà để giải tỏa đầu óc, tránh khỏi những bức bối trong lòng. Con phố trước mặt anh không quá đông đúc, nhưng những dòng xe cộ vẫn vội vã lướt qua, ánh đèn vàng hắt lên những vệt dài trên mặt đường. Nam đi dạo chậm rãi, mỗi bước đi như muốn xua đi những hình ảnh bệnh viện vẫn còn in đậm trong đầu anh.
Đi qua công viên, anh nhìn thấy một cô gái ngồi trên ghế đá đã xỉn màu , gần bờ hồ gươm. Cảnh tượng ấy khiến Nam hơi dừng lại, mắt anh vô tình dừng lại ở cô gái, dù không muốn nhưng lại không thể rời mắt.
Cô gái ấy, Kiều, ngồi đó như một bóng hình lạc lõng trong thế giới này. Cái vẻ nhếch nhác của cô khiến người ta dễ dàng nghĩ rằng cuộc sống đã cướp đi của cô tất cả, từ ánh sáng đến hi vọng. Nhưng điều kỳ lạ là, trong cái vẻ ngoài tả tơi ấy, có một sức hút khó tả.
Nét mặt Kiều thoáng vẻ mệt mỏi, những vết bẩn trên quần áo cô khiến cô trông như vừa trải qua một ngày dài lê lết ngoài đường. Nhưng điều khiến Nam không thể không chú ý chính là đôi mắt cô, ánh mắt ấy sắc lạnh nhưng vẫn ẩn chứa một cái gì đó rất đặc biệt, như thể cô đang nhìn thấy một điều gì đó vượt lên trên tất cả sự khắc nghiệt của thế giới.
Dù trang phục của Kiều rách nát, tóc xơ xác, nhưng nhan sắc của cô lại không thể bị che khuất. Nam chỉ nhìn cô một lát, nhưng trong giây phút đó, anh cảm nhận được sự mâu thuẫn giữa vẻ ngoài không hoàn hảo và vẻ đẹp tiềm ẩn bên trong cô. Cô có một nét đẹp không thể bị tẩy xóa, như thể những vết bẩn kia chẳng thể làm gì được sự quyến rũ vốn có của cô. Cả cơ thể cô như được gắn kết với nỗi đau, nhưng lại khiến mọi thứ xung quanh cô dường như trở nên mờ nhạt.
Nam đứng lặng lẽ nhìn Kiều từ xa. Có một sự thôi thúc kỳ lạ trong lòng anh, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua. Mọi thứ trong anh lúc này dường như đã tạm lắng xuống, chỉ còn lại sự tò mò và một phần trong anh muốn tìm hiểu về cô gái này.
Nhưng vẻ đẹp của cô khiến Nam đứng chôn chân tại đó, không biết làm gì, nhưng cái nhìn của Kiều đã ăn sâu vào tâm trí anh. Anh không thể không cảm thấy sự cô đơn to lớn từ cô gái này. Một cô gái đẹp nhưng lại giống như đang dần chìm vào trong bóng tối của chính mình.
Không biết qua bao lâu, Kiều chợt buông chiếc bánh bao xuống, ánh mắt trở nên mờ mịt, như thể cô đang nhìn thấu một thứ gì đó xa vời. Cô đứng dậy, bỏ lại chiếc bánh bao và những mẩu thịt và nấm vương vãi trên ghế đá.
Nam vẫn đứng đó, bất động, mắt dõi theo Kiều khi cô bước gần hơn về phía hồ. Đến khi cô đã đứng ngay sát mặt bờ hồ, chuẩn bị lao mình xuống, anh bỗng giật mình, cơ thể như bị đông cứng lại, nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, mọi thứ trở lại bình thường, anh nhận ra cô gái ấy đã nhảy xuống hồ rồi .
"Không!" – Một cảm giác sợ hãi tột độ như ngày hôm ấy bao trùm lấy anh.
Chưa kịp nghĩ gì thêm, Kiều đã nhảy xuống hồ, cơ thể cô lao vút vào làn nước đen tối, không một tiếng động. Nam không kịp định hình sự việc, chỉ nghe thấy tiếng nước văng lên rào rào và cảm thấy chân tay mình dường như không còn thuộc về mình nữa.
Anh hét lên, như thể có thể khiến cô quay lại, nhưng tất cả đã quá muộn. Cơ thể anh phản ứng tự nhiên, không suy nghĩ gì nữa, chỉ còn lại bản năng cứu người. Anh vội vàng lao ra, chạy nhanh về phía hồ, không kịp nghĩ đến bất cứ điều gì, chỉ biết là phải cứu lấy cô.
Nam nhảy xuống hồ mà không một chút do dự, nước lạnh buốt như muốn hút anh chìm ngay lập tức, nhưng anh không dừng lại. "Sao lại có người tự tử vậy chứ, sao lại ... !" – Đó là suy nghĩ duy nhất thoáng qua đầu anh khi anh lao xuống, như thể mọi chuyện xảy ra quá nhanh, anh không kịp kiểm soát được cảm xúc.
Nước sủi bọt xung quanh, anh cảm nhận được một sự im lặng ghê rợn, nhưng không có thời gian để sợ. Anh quạt tay tìm kiếm trong bóng tối của dòng nước đen, mắt căng ra để nhìn rõ cô gái đang chìm dưới đó. Tim anh đập thình thịch, từng giây trôi qua như kéo dài hàng giờ. Anh vươn tay ra, gắng hết sức để kéo cô lên.
Dù cơ thể đã mệt mỏi vì phải chiến đấu với dòng nước, nhưng anh không cho phép mình dừng lại. Trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, anh nắm được tay cô, cảm nhận sự lạnh lẽo trong từng ngón tay mềm yếu. Cố gắng hết sức, anh kéo Kiều lên mặt nước, miệng cô mấp máy như thể vẫn còn có thể thở được. Nam bơi ra bờ, từng cú quạt tay mạnh mẽ để đưa cả hai vào bờ, nơi anh chỉ mong rằng Kiều sẽ an toàn.
Nam vội vã kéo Kiều lên bờ, tay anh run rẩy nhưng không hề dừng lại. Cô gái yếu ớt, không còn cử động, làn da tái nhợt vì lạnh. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại những nhịp thở gấp gáp của anh và tiếng nước vỗ vào thành .
Không suy nghĩ gì nhiều, Nam vội vã lật cô gái nằm ngửa ra, đầu gối quỳ xuống đất để thực hiện sơ cứu. Anh đã học qua các kỹ thuật cứu người, nhưng chưa bao giờ phải thực hiện chúng trong tình huống thực tế như thế này. Tay anh nhanh chóng đặt lên ngực Kiều, ấn xuống từng nhịp đều đặn, vừa thở hổn hển vừa cố gắng giữ bình tĩnh “ hai , ba , bốn “. Cảm giác tay anh chạm vào cơ thể cô khiến mọi suy nghĩ mơ hồ trong đầu anh vụt qua.
Lúc chuẩn bị hô hấp nhân tạo, một suy nghĩ kỳ quặc chợt nảy ra trong đầu Nam: "Cô gái này xinh thế này! Nói chung là mình không phải chịu thiệt." Anh thở dài, rồi ngay lập tức lấy lại sự tập trung. Dù trong lòng có chút hỗn loạn, anh không thể để bản thân phân tâm. Cả hai mắt anh dán chặt vào Kiều, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu sống nào.
Anh thực hiện động tác hô hấp nhân tạo, dùng miệng mình thổi vào miệng cô, từng hơi thở có sức mạnh của sự sống đang cố gắng truyền lại cho người con gái này. Nam cảm thấy rõ ràng hơi ấm từ cơ thể cô dần dần trở lại, tim anh đập thình thịch vì hi vọng .
Kiều chậm rãi mở mắt, ánh sáng mờ mịt từ chiếc đèn đường gần đó khiến cô phải nhắm mắt lại một lúc, cố gắng thích nghi. Cảm giác mệt mỏi và lạnh buốt từ cơ thể khiến cô như muốn buông xuôi, nhưng chỉ một giây sau, cô lại bật dậy, không nói một lời, không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô lao về phía hồ như một người mất trí, đôi chân chệnh choạng nhưng vẫn không thể ngừng lại. Nam đứng sững người, chỉ kịp nhìn thấy cô gái chạy vụt đi, trong đầu không kịp nghĩ được gì. Trong tích tắc, anh phản xạ ngay lập tức, bước nhanh vài bước rồi vươn tay ra nắm lấy cổ tay Kiều. "Không, đừng đi!" – Anh gầm lên, giọng đầy căng thẳng, nhưng Kiều như không nghe thấy gì, vẫn cố gắng giằng ra.
"Buông tôi ra!" Kiều thét lên, nhưng sức lực cô quá yếu, mọi thứ trở nên mờ nhạt và không rõ ràng. Đột nhiên, đôi mắt cô mở to, nhìn về phía hồ nước trong suốt và chỉ một giây sau, cơ thể lại lịm đi, ngã vào vòng tay Nam.
"Chết tiệt!" Nam thở hắt ra, lắc đầu không thể tin nổi. Cô gái này chẳng hề chịu thua cuộc. Cảm giác bất lực, khó chịu dâng lên trong lòng, nhưng anh lại nhanh chóng dồn hết sức vào việc đỡ lấy cơ thể cô.
Kiều lại ngất đi trong tay anh, cơ thể không còn cử động, đôi môi vẫn còn tái nhợt vì lạnh. Nam không kịp nghĩ ngợi gì nhiều. Cảm giác mình không thể để cô ta chết ở đây khiến anh không còn lựa chọn. Anh khom người, một tay cõng Kiều lên vai, tay còn lại vòng qua người để giữ cô chắc chắn hơn.
“Thôi, đằng nào cũng giúp rồi, thì mình giúp cho chót vậy , đằng nào bệnh viên cũng cách đây có hơn một cây số thôi ! .” Nam tự nhủ, dù trong lòng không khỏi phức tạp. Anh không biết vì sao mình lại làm như vậy, nhưng từ lúc cứu cô gái này, anh cứ cảm thấy một cái gì đó lạ lùng, khó hiểu. Bước chân anh không vội vã, nhưng lại đầy quyết tâm, như thể không thể nào dừng lại được, cho đến khi đến bệnh viện.
Nam đưa Kiều vào bệnh viện khi đồng hồ đã điểm 7:30 tối. Cảm giác mệt mỏi sau một ngày dài làm việc khiến anh không có nhiều thời gian để nghỉ ngơi, và giờ lại phải đối diện với một tình huống căng thẳng như thế này. Dù đã cứu được cô gái, nhưng trong lòng Nam vẫn chưa thể yên tâm. Kiều vẫn chưa tỉnh lại, và anh không thể rời đi khi cô chưa hoàn toàn ổn định.
Phòng cấp cứu của bệnh viện lúc này vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng máy móc kêu đều đặn, cùng vài bước chân vội vã của y bác sĩ. Nam ngồi lặng lẽ bên giường bệnh, nhìn Kiều trong khi bụng anh đang kêu ọc ọc vì đã lâu chưa ăn. Mấy tiếng đồng hồ trước, anh chỉ nghĩ đến việc cứu cô, và giờ ngồi chờ, anh mới nhận ra mình đang đói cồn cào.
Phong – bác sĩ đồng nghiệp của Nam bước vào, nhìn thấy Nam, anh ta ngừng lại một chút rồi lên tiếng:
“Cô gái này sao rồi? Ông vẫn chưa về à?” – Phong hỏi, giọng có chút ngạc nhiên.
Nam không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ trả lời: “Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại. Tao phải ở lại.”
Phong lướt qua Nam, kiểm tra tình hình của Kiều, rồi tiếp tục: “Cô ấy chỉ bị ngạt nước, không sao cả. Chỉ cần ngủ một chút và ăn uống đầy đủ là sẽ ổn thôi.”
Nam gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có một chút bất an. Phong nhận ra điều đó, anh nhìn Nam rồi nói:
“Ông chưa ăn gì à? Trông ông mệt mỏi quá đấy.” – Phong cười nhẹ.
Nam lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Kiều. “Chưa.Tao không có thời gian.”
Phong nhìn anh một lúc rồi bỗng nở nụ cười. “Vậy để tao giúp mày một việc. Mày ngồi đây đi, tao sẽ mang cho mày một suất cơm, mày ăn đi rồi lại tiếp tục làm bác sĩ.”
Nam nhìn Phong, khẽ mỉm cười, gật đầu. “Cảm ơn ,ông.”
Phong không nói gì thêm, chỉ vội vàng rời khỏi phòng. Nam lại quay lại nhìn Kiều, trong lòng vẫn dâng lên những cảm xúc khó tả. Anh chỉ muốn Kiều mau chóng tỉnh lại, nhưng lúc này, anh cũng không thể bỏ qua cơn đói đang hành hạ mình.
- hết chương I -
4 Bình luận