Khi mặt trời dần lặn xuống, ánh sáng vàng vọt phủ lên thảo nguyên, tạo thành một không gian rộng mở, đầy thanh thản. Dù không còn là nơi cô thuộc về, nhưng cái không gian tĩnh lặng ấy lại làm cô cảm thấy như mình có thể hít thở sâu hơn, cảm thấy tự do và bình yên hơn bao giờ hết.
Cô dừng lại, đứng trên một ngọn đồi nhỏ, nhìn xa xa về phía chân trời. Bầu trời lúc này không còn u ám như trước, mà trở nên trong vắt, những đám mây trắng nhẹ nhàng trôi dạt trên nền trời xanh ngắt. Đó là một khung cảnh hoàn hảo, như một bức tranh được vẽ ra cho cô, để nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn còn rất nhiều vẻ đẹp, và những đêm tối rồi cũng sẽ qua đi.
Alice hít một hơi thật sâu, cảm giác không khí trong lành lấp đầy lồng ngực, xua tan đi phần nào sự mệt mỏi. Nhưng khi ánh mắt cô dừng lại trên một cây cổ thụ to lớn gần đó, một cảm giác khác lạ len lỏi trong cô. Cây cổ thụ ấy, với những nhánh cây cành lá xum xuê, không hề có vẻ gì là lạ, nhưng nó lại khiến cô cảm thấy như có điều gì đó đằng sau nó, như một sự hiện diện vô hình mà cô không thể lý giải. Chợt, có một cơn gió thổi qua, làm những tán lá xào xạc, tạo ra một âm thanh như tiếng thì thầm của một ai đó, những âm thanh mà cô không thể nghe rõ ràng.
Alice quay lại, cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng cô. Cô không thể lý giải được điều này, nhưng cô biết rằng có điều gì đó đang đợi cô, một điều gì đó mà cô không thể bỏ qua. Cô bước xuống đồi, tiến về phía cây cổ thụ ấy, đôi chân vững vàng nhưng lòng lại đầy thắc mắc. Mỗi bước đi như một tiếng đập mạnh trong lòng, như thể đất dưới chân cô đang bắt đầu có sự sống, và mỗi nhịp thở của cô đều hòa cùng nhịp đập của vũ trụ.
Khi cô đến gần gốc cây, cô nhận thấy dưới chân cây có một tảng đá lớn, và trên tảng đá ấy có những ký hiệu kỳ lạ. Những ký hiệu này không giống bất kỳ ngôn ngữ nào mà Alice đã từng thấy. Chúng mang một vẻ đẹp kỳ bí, như thể được vẽ lên bởi một bàn tay đầy ma thuật từ lâu lắm rồi.
"Đây là gì?" Alice tự hỏi, ngón tay khẽ lướt trên những ký tự ấy, cảm giác lạnh lẽo và rờn rợn chạy dọc sống lưng. Cô cảm nhận được một sức mạnh vô hình tỏa ra từ những ký tự ấy, như thể chúng đang nhắc nhở cô về một điều gì đó quan trọng mà cô vẫn chưa hiểu.
Một âm thanh bất ngờ vang lên phía sau, khiến Alice giật mình quay lại. Đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, không phải của ai khác, mà là của một người, một người mà cô không thể nhìn rõ trong bóng tối.
"Alice…" giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh lẽo, nhưng lại đầy ma mị. Alice không cần nhìn rõ, cô biết đó là Daniel.
Anh bước ra từ trong bóng tối, khuôn mặt anh vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt anh sáng lên như hai ngọn đuốc, chứa đựng một thứ cảm xúc mà Alice không thể đọc được. "Cô nghĩ mình có thể trốn chạy mãi sao?" anh nói, giọng anh vang vọng trong không gian, như thể nó không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Alice không sợ hãi nữa. Cô đã đủ mạnh mẽ để đối diện với anh, đối diện với chính mình. "Tôi không chạy trốn," cô đáp, giọng cô chắc chắn, không còn chút run rẩy. "Tôi chỉ đang đi trên con đường của mình, và tôi sẽ không để anh hay bất cứ ai ngăn cản tôi."
Daniel không trả lời ngay lập tức. Anh chỉ đứng đó, im lặng, ánh mắt không rời khỏi Alice. Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như thể hai sức mạnh vô hình đang đấu tranh với nhau. Alice biết rằng cuộc chiến này không chỉ là về những gì cô đã trải qua, mà còn là về những gì cô sẽ trở thành.
Cô nhìn lại tảng đá dưới cây cổ thụ, rồi lại nhìn Daniel. "Anh là một phần của quá khứ tôi. Nhưng tôi sẽ không để quá khứ ấy chi phối cuộc sống của tôi nữa."
Daniel mỉm cười, nụ cười ấy khiến trái tim Alice đập mạnh, nhưng cô không để nó làm mình yếu đuối. "Cô sẽ thấy," anh nói, giọng anh đầy ẩn ý, "Không có gì có thể xóa bỏ quá khứ. Nó luôn ở đó, một phần trong cô. Cô có thể chạy trốn, nhưng cuối cùng nó sẽ tìm thấy cô."
Alice không nói gì thêm. Cô quay lại, hướng ánh mắt về phía chân trời nơi ánh sáng đã bừng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô cảm nhận được một cảm giác nhẹ nhõm, như thể mọi thứ xung quanh cô đều đang đứng về phía cô. Đúng, quá khứ sẽ không dễ dàng biến mất. Nhưng cô sẽ không để nó làm chủ cuộc sống của mình.
Cô bước đi, vững vàng hơn bao giờ hết. Cô biết rằng dù cuộc hành trình này có khó khăn đến đâu, cô vẫn có thể vượt qua. Chỉ cần cô không ngừng bước.
Ánh sáng cuối cùng chiếu rọi lên cô, làm cho mọi thứ xung quanh trở nên sáng rõ. Và trong khoảnh khắc ấy, Alice nhận ra rằng cô không chỉ đang tìm kiếm sự giải thoát, mà cô đang tìm kiếm chính mình.
Alice không biết mình đã đi bao lâu. Mỗi bước đi là một lần cô tự nhắc nhở mình phải kiên cường. Nhưng không khí xung quanh cứ mờ dần như một làn sương. Mặt đất dưới chân cô, dù cứng rắn, nhưng lại mang một cảm giác mềm mại lạ kỳ, như thể một phần nào đó của cô đang tìm được nơi trú ẩn giữa cơn bão tâm lý đang cuộn trào trong lòng.
Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Alice đã quen với sự im lặng này, nhưng lần này, nó lại khác. Cô nghe thấy tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc, nhưng có gì đó đang thay đổi. Những bóng cây xung quanh như muốn vươn ra, kéo cô lại gần. Cô cảm nhận rõ những cái bóng ấy không phải của những cây cối vô tri, mà là của những ký ức đang sống lại. Những bóng hình như thể có thể sờ thấy được, vươn dài trên mặt đất, chỉ chực chờ nuốt chửng cô.
Đột nhiên, một tiếng rầm vang lên, khiến Alice giật mình. Đó là tiếng gì? Một cơn gió mạnh bất ngờ nổi lên, cuốn theo những chiếc lá khô bay tứ phía. Alice ngẩng đầu lên và thấy trước mặt là một vách đá lớn, cao vút, như một bức tường vô hình ngăn cách cô với phần còn lại của thế giới. Những vết nứt trên vách đá như những vết thương, những vết thương cũ kỹ mà cô đã cố gắng gạt bỏ trong suốt thời gian qua.
Alice đứng yên trong giây lát, ánh mắt dừng lại trên bức tường đá trước mặt. Mỗi vết nứt trong đó như những ký ức cũ, đã bị đóng chặt lại, nhưng không thể xóa nhòa được. Cô nhìn lại, và trong khoảnh khắc ấy, cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng cô. Đây không chỉ là một bức tường đá, mà là một ngưỡng cửa. Một thử thách mà cô phải vượt qua để tiếp tục hành trình của mình.
Một tiếng động khẽ vang lên phía sau Alice. Cô quay lại, và lần này, không phải Daniel nữa. Là một bóng dáng khác, một người đàn ông cao lớn, mặc bộ đồ đen, tay cầm một cây gậy dài, như thể là một người hướng dẫn trong cuộc hành trình của cô.
"Em không thể đi tiếp nếu không đối diện với tất cả những gì đã qua," người đàn ông đó lên tiếng, giọng nói đầy sự thấu hiểu, nhưng cũng lạ lùng. Alice không thể nhớ được mình đã gặp anh ta ở đâu, nhưng lại cảm thấy như đã quen từ lâu.
"Anh là ai?" Alice hỏi, giọng cô vẫn giữ sự cảnh giác. Dù sự xuất hiện của người này không gây cho cô cảm giác nguy hiểm, nhưng sự mơ hồ về anh khiến cô không thể hoàn toàn thư giãn.
Người đàn ông mỉm cười, nhưng không trả lời ngay lập tức. Anh bước lên phía cô, vững vàng như một người đã đi qua rất nhiều con đường, không lùi bước trước bất kỳ thử thách nào.
"Em sẽ phải tìm thấy chính mình trước khi có thể bước qua cánh cửa này." Anh chỉ vào vách đá phía trước. "Không ai có thể giúp em nếu em không sẵn sàng đối diện với những nỗi sợ hãi và ký ức trong lòng."
Alice cảm nhận được rằng lời nói của anh không phải là một lời khuyên bình thường. Mà là một lời cảnh báo, một lời chỉ dẫn. Mắt cô không rời khỏi vách đá trước mặt, nơi mà những ký ức cũ đang rình rập, những nỗi đau chưa lành.
"Em không sợ," Alice nói, giọng cô chắc nịch, nhưng bên trong, có một sự dao động nhẹ. Sự thật là, cô không biết mình có thể vượt qua được không, nhưng cô không thể quay đầu lại. Cô đã đi quá xa rồi.
Người đàn ông không nói gì thêm. Anh đưa tay lên và chỉ vào vách đá, nơi những vết nứt như muốn hé mở. Một cánh cửa dần hiện ra trong không gian, và nó không phải là một cánh cửa bình thường. Đó là một cánh cửa không thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhưng Alice có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Mỗi bước đi của cô, mỗi hơi thở đều như đang làm cho cánh cửa ấy mở ra dần dần.
Nhưng rồi, một luồng gió mạnh lại thổi qua, cuốn theo bụi và lá cây bay loạn xạ. Cánh cửa dường như không chịu mở ra nữa. Alice biết đây không phải là một thử thách dễ dàng. Đây là một thử thách mà cô phải đối diện với chính mình.
"Em không thể trốn chạy nữa, Alice," người đàn ông nói, giọng anh như tiếng vọng từ một nơi xa xăm. "Cánh cửa này chỉ mở ra với những ai thật sự sẵn sàng đối diện với những ký ức, những quyết định đã qua. Nếu em không đối diện, nó sẽ mãi mãi đóng chặt."
Alice đứng thẳng người, tựa lưng vào tảng đá, đôi tay siết chặt lại. Cô không muốn thua cuộc, không muốn để bất kỳ điều gì làm cô lùi bước. "Tôi sẽ bước qua cánh cửa này."
Và thế là, từng bước một, Alice tiến lại gần cánh cửa đó, như một con người không còn gì để mất. Cô biết rằng, dù thử thách có khó khăn đến đâu, cô sẽ không dừng lại. Mỗi ký ức, mỗi nỗi đau đều là một phần của chính mình, và cô sẽ học cách sống cùng chúng.
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng từ bên trong chiếu rọi ra ngoài. Đằng sau cánh cửa ấy, là một con đường khác, một cuộc hành trình mới đang chờ đợi. Một thế giới mới, không còn bóng tối của quá khứ, nhưng cũng đầy những điều chưa biết.
Alice không còn sợ hãi. Cô bước qua cánh cửa, không quay lại nữa.
0 Bình luận