Akane đang dọn thức ăn lên bàn ăn trong nhà hai người.
Súp miso đậu hũ, cá chiên, rau bina luộc, cơn trộn. Hương thơm tỏa ra làm cho bàn ăn trở nên đượm sắc lộng lẫy.
“……Ngon quá.”
Húp lấy một muỗng súp miso rồi thì Saito như muốn chảy nước mắt.
Không phải là cậu phủ nhận giá trị của protein, nhưng mà nó chẳng thể sánh được với món súp miso này. Trong lồng ngực cậu dần ấm lên. Sức mạnh lan tỏa từ dạ dày đến mọi ngóc ngách của tứ chi.
Ở ghế đối diện, Akane nâng cằm lên ra vẻ đắc ý.
“Đúng hông! Tôi biết là cậu không dùng bữa cho đàng hoàng, nhưng lúc bước vào nhà giật hết cả mình. Cứ tưởng là đã đến địa ngục chứ.”
“Địa ngục thì nói quá rồi đó……”
Thì đúng là nó vương vãi thật, nhưng đấy là trật tự của Saito.
“Địa ngục đó! Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ thiêu rụi tất cả sẽ nhanh hơn là dọn dẹp.”
“Đừng có đốt. Cháy luôn cả nhà đấy.”
“Đúng thật cậu không có tôi là hỏng hết cả ha.”
“Ờ thì, phải. Cô chịu về thì giúp cho tôi lắm rồi.”
“N-, nếu biết rồi……thì tốt.”
Akane đỏ mặt khi mà Saito thành thật thừa nhận. Cô cúi mặt xuống, đưa chén cơm như thể ôm lấy nó lại gần rồi lùa cơm trộn.
Chỉ cần sự có mặt của Akane mà như sinh khí trở lại ngôi nhà này. Saito thì ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của Akane, đến nỗi chiếc tivi đang bật kia thật là lãng phí.
“G-, gì đó?”
“Đ-, đâu có gì.”
Thấy Akane dỗi, Saito lảng ánh nhìn đi.
“Chẳng phải cậu đang nhìn tôi à.”
“Không được à?”
“Không phải là không được……nhưng mà ngượng lắm……”
Nhìn thấy bộ dạng trông ngượng ngùng của Akane, Saito cảm thấy lồng ngực cậu nhức nhối.
Vẫn ở bàn ăn mọi khi.
Nhưng mà, có đâu đó rất khác.
Đấy chắc chắn là do Saito đã nhận thức được tình yêu của cậu dành cho Akane rồi.
Ngay cả những món đang được bày trên bàn, Saito đã có thể nghĩ rằng đây là những món mà người con gái mình yêu nấu, chứ không phải chỉ là món ăn của người sống nữa.
Saito của bây giờ đã hiểu. Rằng, cậu cảm thấy thỏa mãn khi ăn đồ ăn của Akane nấu không chỉ vì đấy là những món ăn tuyệt vời, mà còn có hương vị mái nhà mà Saito đã mong muốn. Saito đã không nhận ra thứ mà con tim cậu đã mong mỏi suốt.
Dùng bữa một cách trân quý xong, Saito mang theo chén đũa đứng dậy khỏi ghế.
“Chén dĩa để tôi rửa cho. Xong xuôi rồi thì cùng xem phim nhé.”
“…………”
Akane nắm lấy ống tay áo của Saito đang đứng trước bồn rửa. Khoảng cách hai đứa đột ngột sát lại làm Saito cảm thấy nhịp tim cậu đập nhanh hơn.
“S-, sao thế?”
Mùi hương từ mái tóc bóng mượt của cô làm cho cậu hoa mắt. Lúc trước có thể tiếp xúc bình thường, vậy mà bây giờ lại chẳng thể bình tâm.
“À, à này? Có chuyện này……tôi muốn hỏi cậu.”
Akane cúi xuống, mặt đã đỏ đến mang tai. Ngón tay đang giữ lấy ống tay áo của Saito đang run run.
“……Gì thế?”
Saito nuốt nước bọt.
Akane thẹn thùng ngước mặt lên nhìn chằm chằm đến Saito. Đôi mắt cô đang lung lay nồng ấm.
Từ đôi môi màu hoa anh đào đáng yêu đó thoát ra giọng cao vút.
“Saito……cậu nghĩ thế nào về tôi?”
-- Hết tập 8 --
38 Bình luận
Thanks Ngài đã đưa các con dân trở về với những niềm vui giản dị.
Nhưng mà nó hết quả bức xúc quá, vẽ ra một đống thứ xong chẳng khác gì.
Quá tuyệt vời ✋🙂↕️