• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 1

Chương 14: Khởi hành

21 Bình luận - Độ dài: 1,466 từ - Cập nhật:

Lời tuyên chiến của người tín đồ đã trở thành một ngòi nổ.

Người ta nhảy khỏi ghế ngồi, tiến đến chỗ nhà vua.

Nhà vua và bộ trưởng mặt mày tái nhợt.

Khán đài và chỗ ngồi của nhà vua cách nhau khá xa, nhưng việc dân chúng tiến đến đây chỉ là vấn đề thời gian.

Đã quá trễ để nhà vua tìm cách trốn thoát.

Một số kẻ nhanh trí đã phá hoại xa giá hoàng gia từ trước.

Không thể thoát khỏi đấu trường.

Nhà vua tìm cách chạy trốn đến căn phòng kiên cố nhất nhưng cuối cùng, một số người dân đã tìm ra ngài.

“Hắn ta ở đây!!”

“Giết chúng!!”

“Vì con gái của tôi!!”

Cảnh vệ Hoàng gia cố gắng trấn áp dân chúng, tạo khoảng trống cho nhà vua và tùy tùng trốn đến căn phòng.

Đoàn hộ giá khóa trái cửa từ bên trong rồi dùng bàn ghế chặn lại.

Nhưng thế là chưa đủ, dân chúng đổ đến căn phòng, cố gắng mở cửa bằng vũ lực và ma thuật.

Dần dần, một cái lỗ đầu tiên đục bằng ma thuật xuất hiện, rồi theo đó là vô số cái lỗ khác.

Ma thuật của dân chúng yếu hơn so với sức mạnh của Cảnh vệ Hoàng gia nhưng số lượng đã bù chất lượng.

Nhóm cận vệ dần bị đẩy lùi mặc cho mọi nỗ lực chống trả.

Và cuối cùng, cánh cửa bị ma thuật thổi tùng, một phép thuật bắn trúng vào bụng nhà vua.

Nhà vua gục xuống, máu đổ ra.

Bộ trưởng ngay lập tức chạy lại gần, cố gắng chữa trị bằng ma thuật.

Và ông biết được sự thật.

“Bệ hạ!! Tại sao! Tại sao?! Tại sao long bào lại không được yểm ma thuật phòng vệ!?”

Trả lời vị bộ trưởng đang đẫm nước mắt, nhà vua chỉ mỉm cười.

“Bộ trưởng… ngươi có biết… áo ma thuật… tốn bao nhiêu không?”

“Thay vì mua quần áo đắt đỏ… ta nên dùng số tiền đó… để cho người dân thêm một chút ấm no… là một vị vua… đó là nghĩa vụ của ta…”

Và đó là những lời cuối cùng của nhà vua.

Bộ trưởng ra lệnh cảnh vệ thi triển ma pháp chữa trị cho nhà vua nhưng không ai còn đủ mana cả.

Không có cách nào cầm máu, nhà vua từ từ lịm đi.

Đức vua, người yêu thương dân chúng hơn tất cả, đã bị hạ sát tàn nhẫn bởi trong cơn cuồng nộ của chính những người ông yêu thương.

Một lúc sau, xác của nhà vua bị lôi ra khỏi đấu trường.

Không chỉ có nhà vua.

Còn có xác của bộ trưởng và cảnh vệ hoàng gia. Xác họ bị bêu riếu ngoài quảng trường thành phố như rác rưởi.

Những cái xác được trưng trên một khán đài tạm thời. Tại đó, người đàn ông ra lệnh.

“Phá hủy những tượng đài hoàng gia ngay lập tức! Đừng chỉ đập đổ! Hãy nghiền nát chúng thành tro bụi!!”

“Nhưng!! Bức tượng bên cạnh đức vua!! Là bức tượng của Thánh nữ mà?!”

“Đúng vậy!! Đất nước này!! Nhe nanh vuốt với Nữ thần! Đây là nơi ả Thánh nữ ngu ngốc và thô tục ấy được sinh ra!!”

“Cứ nghiền nát ả ta như bọn hoàng gia!! Đổ cát bụi xuống cống!! Để cho chúng ngập trong dơ bẩn!!”

Theo lệnh của người đàn ông, tượng các vị vua và Thánh nữ đã bị nghiền nát chỉ trong ngày hôm đó.

Và ông ta tiếp tục đi quanh đất nước để ra mệnh lệnh.

Nhà thờ đổ nát giờ được tái thiết đẹp đẽ, khang trang hơn trước.

Một bức tượng Nữ thần lớn được dựng ở quảng trường thành phố để khuyến khích đức tin.

Cầu nguyện hàng ngày là bắt buộc, cuộc sống diễn ra theo những gì Kinh thánh quy định.

Mệnh lệnh của ông ta được coi là Mệnh lệnh của Nữ thần, không thể nào cãi lệnh.

Cực kì khó để xây dựng nhà thờ trong thời kì khủng hoảng kinh tế nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Bức tượng Nữ thần sẽ chiếm mất không gian khu chợ và sẽ gây nhiều đau khổ cho nhân dân nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Những lời cầu nguyện dài sẽ làm giảm thời gian và năng suất lao động nhưng họ không còn lựa chọn nào khác.

Ông ta viết lại Kinh thánh bị đốt cháy.

Nhưng vì có nhưng phần thiếu nhất quán với bản cũ, ông ta đã thêm vào đó một vài ý tưởng của chính mình, rồi truyền bá cho nhân dân như là Tân Kinh thánh.

Ông ta dành thêm một tháng ở lại đất nước này để phục hồi lại Nữ thần giáo.

Cùng lúc đó, ông cũng tìm thêm những tông đồ giống ông, nhận được bảo hộ của Nữ thần.

Đức tin tại đất nước này đã được phục hồi.

Nếu như vậy, có lẽ Nữ thần sẽ ban sự bảo hộ xuống nhiều người hơn.

 

Suy nghĩ như vậy, ông ta bắt đầu điều tra dân chúng bằng cách sử dụng ma thú trong đấu trường.

Ông ta khảo sát bằng cách cho từng người đứng trước lồng ma thú.

Ma thú sẽ tấn công hầu hết mọi người, nhưng số còn lại thì chúng không có phản ứng gì.

Ông ta tiếp tục thử nghiệm lên nhiều người hơn.

Người đàn ông đã nghĩ rằng có lẽ lý do lũ quỷ không gây hấn là do chúng đã quá mệt mỏi và ngủ thiếp đi.

Do vậy ông ta tập hợp một số con quỷ mới và kiểm tra lại, đúng như ông dự đoán, một số người không bị quỷ tấn công lần đầu lại khiến chúng phản ứng lần thứ hai.

Nhưng cuối cùng, ông cũng đã tìm được một số người thực sự được bảo hộ bởi Nữ thần.

Ông thấy thỏa mãn với điều này.

Bởi vì tìm thấy những người mới được bảo hộ chứng tỏ rằng Nữ thần vẫn chưa từ bỏ loài người.

Những người được ban tặng sức mạnh mới sung sướng:

“Ohhh! Sức mạnh!! Tôi cảm nhận được sức mạnh của Nữ thần! Đây!! Đây chính là sự bảo hộ.”

“Tôi có thể nghe được! Tôi nghe được giọng nói của Nữ thần!! Người đang mong tôi sửa sai thế giới này!”

“Tôi cũng nghe được! Nữ thần! Tôi có thể cảm nhận được Người bên cạnh chúng ta!!”

Và họ khóc vì cảm xúc tuôn trào.

Người đàn ông nói với họ.

“Ta, và Nữ thần, chào đón các con.”

“Nhưng đây không phải kết thúc. Đây là sự khởi đầu.”

“Giờ đây, chúng ta phải tiến tới nhiều các quốc gia để khai sáng cho mọi người.”

“Đây là nghĩa vụ của những người được ban phước, và là nhiệm vụ thần thánh.”

“Từ bây giờ sẽ có muôn vàn khó khăn phía trước nhưng ta không được phép bỏ cuộc! Ta không được phép gục ngã!”

“Sự sống của các con giờ không còn là của cá nhân nữa.”

“Nó là của tương lai nhân loại, và quan trọng nhất, là của Nữ thần.”

“Ngay bây giờ! Ta không còn nhiều thời gian nữa! Hãy ngay lập tức chuẩn bị khởi hành!”

“VÂNG THƯA CHA.”

Một vài giờ sau, một nhóm người nhận được bảo hộ của Nữ thần ra đi, dẫn đầu bởi người đàn ông.

Trái ngược với cách ông đến, giờ người dân reo mừng khi ông đi.

Con đường chính nối trực tiếp với cổng lớn nhưng họ lại trèo lên cầu thang gần đó.

Cầu thang dẫn lên trên tường thành.

Trên tường thành, một vài con ngựa đang đứng sẵn sàng.

Sau những con ngựa là một cái bệ đỡ bằng gỗ lớn, có thể hạ xuống bên ngoài tường thành.

Đoàn người sẽ ra ngoài bằng chiếc bệ này vì ma thú có thể tràn vào nếu ta mở cổng.

Những người được bảo hộ sẽ không sao nhưng thường dân sẽ không được may mắn như thế.

Phương pháp dùng bệ đỡ này được nghĩ ra bởi người đàn ông để tránh viễn cảnh xấu nhất.

Những người lính gác tường chào đoàn người nghiêm trang.

Đoàn người lên ngựa, tiến lên bệ.

Sau khi họ lên bệ đỡ, lính gác hạ họ xuống đất.

Và từ đó, họ tiến tới quốc gia tiếp theo.

Không có một chút do dự nào trong mắt đoàn người.

Thay vào đó, chỉ có một quyết tâm cháy bỏng phục hồi đức tin Nữ thần và giải cứu thế giới.

Bình luận (21)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

21 Bình luận

Chả biết nói sao nữa
Xem thêm
:))hay thật
Xem thêm
Toàn mấy bọn xl là giỏi
Xem thêm
Bởi vậy mới nói. Tôn giáo là công cụ thâu tóm quyền lực mạnh nhất. Con người khi càng khổ cực, càng lo lắng càng dễ vinh vào tôn giáo để tìm lối thoát. Tôi thích các câu chuyện tôn giáo và thần thoại. Nhưng tôi không tin bất kỳ thần thánh hay ma quỷ nào hết.
Xem thêm
nó còn tùy vào loại tôn giáo và bản chất của người đứng đầu nữa , một ví dụ là đạo hồi và mấy ông giáo chủ chẳng hạn , chứ đa số tôn giáo ngay từ đầu chẳng làm gì sai ngoài tác dụng dạy dỗ và trấn an tâm hồn của người dân cả , bạn sẽ không thể tưởng tượng nổi một thế giới không có tôn giáo thì con người sẽ trở nên như thế nào đâu
Xem thêm
Thực tế đến phũ phàng
Xem thêm
Cay vãi loz :))) tội ông vua vcl ditjcu. Mẹ nó nữa đm đời. Tại sao vậy tác giả :)) một vị vua hết lòng vì dân chỉ vì lời xàm loz của 1 tk tu sĩ mà chết trong sỉ nhục :/. Mao phắc? :((((
Xem thêm
Toàn mấy con báo
Xem thêm
Tôn giáo nó vậy đấy bạn êy
Xem thêm
Xem thêm 8 trả lời